Chênh Vênh

Chương 14



Ngoài của sổ một tia nắng đã lấp ló trên những thanh cửa màu trắng đục. Tiêu Minh mở mắt ra, chạm vào đống chăn lộn xộn bên cạnh. Anh ngỡ ngàng nhìn sang, đã không còn người nào nữa. Tiêu Minh ngồi dậy, đầu vẫn hơi choáng váng. Anh lắc đầu, cảm thấy những việc trong kí ức hiện lên rõ mồn một. Trí nhớ của anh lần này không phản bội anh. Tiêu Minh vẫn cảm nhận được mùi hương trên cơ thể cậu còn sót lại trong tâm tưởng, và trong những vật dụng xung quanh anh. Tiêu Minh quan sát căn phòng, bên dưới chỉ còn áo sơ mi và chiếc áo khoát của bộ âu phục vương vãi. Lâm Thanh đâu? Anh tự hỏi, nhưng dù có hỏi bao nhiêu lần vẫn không ai có thể cho anh đáp án. Tiêu Minh cảm thấy có chút không ổn. Anh vội vã đứng dậy, một tờ giấy ngay ngắn trên bàn được anh chụp lấy. Nét chữ mềm mại và thẳng tắp khiến anh dừng động tác tiếp theo trong tích tắc “Đến lúc rồi, em đi đây”. Tiêu Minh nghiến răng, anh cảm thấy một cơn giận ngấm ngầm trong tâm trí rồi bùng lên thành một ngọn lửa cháy dữ dội. Đi… đi đâu?

Tiêu Minh cầm điện thoại của mình lên, gọi vào số cậu. Nhưng Lâm Thanh tắt máy. Anh vội vã xuống nhà, lao như điên trên chiếc xe của mình. Thành phố X lớn thế nào chứ? Nhất định sẽ tìm được. Tiêu Minh bất chấp con số lên hơn một trăm km/h vẫn chạy như điên đến nhà cậu. Cánh cửa vẫn ọp ẹp, và đám cỏ trước nhà vẫn hoang dại như lần đầu tiên anh đến. Tiêu Minh nhìn thấy cánh cửa đóng kín. Cậu không có ở đây. Anh ngỡ ngàng, rồi lại tiếp tục chạy đến công ty. Khung cảnh làm việc rất chăm chỉ khiến Tiêu Minh dừng lại. Anh đến gần một thư kí của mình, hỏi:

- Lâm Thanh đâu?

-Câụ ấy vừa nộp đơn xin nghỉ việc hôm qua…

-Hôm qua? Tại sao tôi không biết?

Tien

Thái độ hung hăng của Tiêu Minh làm cô gái sợ rúm cả lại. Anh vẫn luôn bình tĩnh trong tất cả những công việc của mình, không thể nào lại dọa cho nhân viên của mình đến mức tái xanh cả lại như vậy. Cô ấp úng, cô làm sao nói được Lâm Thanh bảo với cô hôm nay mới đưa cho anh? Làm sao dám tìm anh để giải quyết một đơn thôi việc khi anh đang làm tiệc đính hôn chứ? Xem như hôm nay cô xui xẻo đi. Tiêu Minh không thèm dằn co với cô ấy, quay người vào phòng mình. Đôi mắt màu xanh dương từng mảng đen hiện lên. Lâm Thanh, em giỏi lắm. Định đi như thế sao?

Điện thoại của anh liên tục đổ chuông. Anh lật đật cầm nó lên, nhưng rồi thẩn thờ quăng luôn vào tường khi thấy tên “ Tiểu Yến”. Trầm ngâm một chút, Tiêu Minh cầm điện thoại bàn lên. Đầu dây bên kia bắt máy không quá năm giây.

-Trình Hạo, liên hệ với sân bay, tàu hỏa, tra xem Lâm Thanh có ở trên đó không?

Bên phía kia, Trình Hạo đang ngái ngủ nhưng bị khí thế của anh làm cho tỉnh lại.

-Mới sáng lại có chuyện gì nữa thế?

-Lâm Thanh biến mất rồi! Cậu làm sao thì làm, lật tung cả thành phố X cũng phải tìm được cậu ta cho tôi!

-Tôi hiểu. Tôi sẽ thông báo với cậu khi tìm được.

Trình Hạo đáp gọn, rồi nhìn sang bên cạnh. Anh làu bàu khi thấy tay mình đang có người tựa vào ngủ ngon lành. Chiếc khăn trên trán câuh khẽ rớt xuống. Trình Hạo không nỡ đánh thức, tựa đầu cậu vào thành ghế. Môi nở nụ cười dịu dàng. Anh đặt chìa khóa lên bàn, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại. Chàng trai khẽ cựa mình, rồi yên tâm nắm lấy chiếc chăn mỏng anh đã khoát cho. Say sưa ngủ.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Cứ mỗi giây như thế, Tiêu Minh có cảm giác như mình không thể tập trung vào bất cứ việc gì nữa. Thế nhưng, anh vẫn không quên cuộc họp về dự án đầu tư mới của mình. Anh bước vào phòng họp như người trên mây, Tiêu Minh quên cả nhìn những tập tài liệu trên bàn. Thế nhưng, đến khi nhìn thấy Trương Lâm bên phía đối diện, anh chợt dừng động tác của mình lại.

Những tiếng động cứ dần dần thay thế đi bằng một tâm trạng khó hiểu. Dường như dự án này dành được quá mức dễ dàng… không giống như một tháng trước đây. Tiêu Minh đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác chiến thắng. Nhưng rồi nó bị lấp bởi một cảm giác khác. Lâm Thanh đã từng giúp anh rất nhiều trong dự án này, giờ không có cậu. Có nó cũng chẳng vui vẻ gì. Người cần thưởng không cần phần thưởng, mà phần thưởng này không thể thưởng cho ai…

Thì ra, thiếu vắng một người cảm giác lại đáng sợ đến như thế. Thì ra, tất cả đều ở sâu trong trái tim… một cảm giác không thể nói thành lời.

Chiều dần buông. Tiêu Minh trở về nhà trong tâm trạng không mấy khả quan, anh mở đèn, tra chìa khóa vào ổ. Đột nhiên anh cảm thấy nhớ một cảm giác mơ hồ. Cửa mở, mùi hương quen thuộc… Tim anh khẽ nhộn nhịp. Nhưng trong màn đêm, trên chiếc ghế cũ… không hề có bóng dáng mà anh đang chờ đợi. Một khoảng khắc im lặng, Tiêu Minh vào phòng. Không bật đèn, châm một điếu thuốc. Chất xúc tác hoàn hảo khiến anh ho sặc sụa. Rồi khi không khí tràn ngập hương vị khói thuốc. Tiêu Minh cảm thấy tất cả thời gian đang dừng lại.

Cái run khẽ từ người bên cạnh. Cảm giác mái tóc mềm chạm vào vai mình. Nước mắt rơi suốt một đêm không ngừng nghỉ. Cảm giác dù thế nào cũng không thể tiến vào trái tim người con trai ấy được nữa. Cảm giác đay nghiến từng ngõ ngách trong tâm hồn đột nhiên làm anh lặng đi. Ra đi, dường như là điều tất yếu phải xảy ra…

Chiếc xe dừng lại ở một quãng xa xa ngôi nhà nhỏ. Anh nhìn chằm chằm vào màn đêm, tay đặt trên vô lăng. Một người không thể biến mất một cách đơn giản như thế được… Anh vẫn đứng đấy, chờ đợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đêm qua đêm, gió cũng trở nên lạnh lẽo hơn. Cảm giác chênh vênh dấy lên trong lòng, rồi đẩy anh xuống một nơi không có chút ánh sáng nào. Gương mặt vẫn bình ổn, nhưng trong tim đã khác.

Cảm giác đợi chờ không dễ hình dung. Nhưng cảm giác cô đơn thì dễ dàng vô cùng. Giữa thế giới rộng lớn này, hình như quá bao la để có thể tìm được nhau. Thế nhưng lại quá dễ dàng để đánh mất.

Tiêu Minh quay người rời đi, chiếc xe chầm chậm lăn bánh.

Tiêu Minh ngồi yên bên bàn họp. Một chút cảm xúc lướt qua khi anh chú ý vào những số liệu được thu nhập gần đây. Một cái hố lửa đợi anh nhảy vào khi cổ phiếu của Tiêu gia liên tục rớt giá hạng mục anh dành được rõ ràng đã về tay anh, nhưng những sản phẩm khi anh chuẩn bị công bố lại được công bố ra trước. Tiêu Minh cảm thấy tay không thể cử động nhanh trên bàn phím, rốt cục cũng hiểu được nguyên nhân là do đâu. Chỉ một điều duy nhất thôi. Nếu cứ tiếp tục đưa ra thị trường những sản phẩm như thế này, anh sẽ vi phạm luật bản quyền. Tiêu Minh cảm thấy tình thế hết sức khó khăn. Rõ ràng dự án này, sản phẩm của công ti đều được giữ kín đến giờ phút này. Lí do nào mà nó “được” bày bán ngoài đường với những giá rẻ mạt thế kia?

Một cái tên lướt qua tâm trí anh. Nhưng Tiêu Minh lập tức khinh bỉ vì mình đã nghĩ đến cái tên ấy. Không thể nào. Cậu ấy sẽ không như vậy.

Đến giờ phút này, gần bốn trăm tám mươi giờ hai mươi phút trôi qua anh vẫn không tìm được cậu. Không lí do nào cậu lại có thể đẩy anh vào đường cùng. Lâm Thanh cũng không thể là gián điệp thương mại do tập đoàn đối thủ của anh thuê được. Tiêu Minh càng suy nghĩ lại càng đi vào bế tắc. Trong đầu lại hiện ra một suy nghĩ rất rõ ràng. Anh nhớ cách đây hơn một tháng, Lâm Thanh vẫn còn ngồi yên vị ở vị trí của mình, sao chép những dữ liệu của các sản phẩm. Đó không phải là công việc của cậu, nhưng anh đã yêu cầu cậu làm thế. Anh chỉ có thể tin tưởng cậu, vì tính chiến lược của dự án này… Không phải Lâm Thanh, không phải anh, không phải bộ phận thiết kế. Vậy thì có thể là ai nữa đây?

Tiêu Minh cảm thấy như mình đang cố gắng tìm cách phản bác lại lí trí của mình. Anh biết người đứng sau là ai, nhưng lại từ chối thừa nhận nó. Không thể như thế được.

Mồ hôi vã ra một lúc một nhiều, đủ cho Tiêu Minh nhận ra không khí trong phòng hơi nóng. Anh thậm chí còn không động đến điều hòa. Anh ngã lưng ra sau ghế, tìm cách xoay vòng tình thế trước mặt. Nhưng hơn ai hết anh biết rằng, chuyện này không dễ dàng tháo gỡ…

Điện thoại rung khẽ trong túi áo, Tiêu Minh bắt máy lên. Lòng có một chút hồi hộp.

-Trình Hạo? Tìm được cậu ấy chưa?

-…. Cậu bỏ ý định tìm cậu ta đi…

-Trình Hạo? Cậu đang nói gì vậy?

-…. Tiêu Minh, cậu đợi tớ! Nhất định phải đợi tớ đến đó.

Điện thoại tắt. Tiêu Minh cau mày, lại có chuyện gì nữa đây. Nhưng vừa đúng lúc đó, một cuộc gọi của thư kí khiến anh bàng hoàng.

-Thưa giám đốc, có vài vị thanh tra muốn tìm anh.

Tiêu Minh kinh ngạc, tìm anh để làm gì? Anh bước xuống dãy nhà dành cho nhân viên, rất nhanh đứng trước mặt họ. Tiêu Minh chau mày khe khẽ nhưng sắc mặt vẫn không biến chuyển gì khác.

- Cậu Tiêu, có người tố cáo ông về hành vi xâm hại tình dục. Mời cậu đi theo chúng tôi.