Chênh Vênh

Chương 13



Qua một thời gian bất cứ điều gì cũng nên dần lắng xuống để nhường chỗ cho một khoảng thời gian yên bình hơn. Điều này đến bây giờ Lâm Thanh mới hiểu được nó có ý nghĩa gì. Cậu hoàn toàn không muốn đến một nơi đông người nào, cũng không muốn đối diện với anh nữa. Có phải cậu đang chạy trốn không? Lâm Thanh không nghĩ mình sẽ như thế. Nếu một câu chuyện kết thúc với việc hoàng tử và công chúa nắm tay nhau, thì cậu không thể biến thành công chúa được. Lâm Thanh vân vê cổ áo của mình trong những ngón tay khi đang nắm chặt lấy điện thoại.

Bất chợt một cảm giác ớn lạnh khiến Lâm Thanh dừng công việc lại, quay phắt phía sau. Một người bước vào nhà cậu, Lâm Thanh không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh. Cậu lại nhíu mày.

-Tại sao đến đây?

-Lâm Thanh! Em đối xứ với tôi như thế sao?

Trương Lâm nói, vẻ hờn dỗi. Nhưng Lâm Thanh không quan tâm mấy đến anh, chỉ ngồi trên ghế nhỏ của mình. Không thèm ngoái nhìn anh. Trương Lâm liếc nhìn tấm thiệp chói mắt trên bàn, anh lộ ra một nụ cười.

-Nhanh hơn tôi nghĩ.

Lâm Thanh nghiêng đầu, nhìn lại tấm thiệp trên bàn, cậu cũng nở nụ cười với anh. Trương Lâm có cảm giác như cả thế giới xung quanh cậu không thể nào vui lại được nữa. Anh cảm thấy có chút đồng tình với Lâm Thanh, một cảm giác trỗi dậy mãnh liệt khiến anh không làm chủ được.

-Em đừng cười như thế.

-Cười là cười, đừng phân biệt kĩ thế.

Lâm Thanh lại cười. Nhưng cậu đã quá quen với việc cười thế này nên không có gì để gượng gạo trên môi. Nụ cười xã giao này, là học từ Tiêu Minh. Bỗng Lâm Thanh ngừng việc nở nụ cười. Cậu chạm vào môi mình, lại nhớ đến anh rồi. … Trương Lâm tựa lưng vào thành ghế rồi rời đi.

-Lâm Thanh, chúng ta đi mua gì đó cho em nhé?

-Anh sẽ hối hận đấy.

Lâm Thanh cười, rồi cũng theo anh. Trong lòng như có một viên đá đang dần dần nặng nề hơn. Kéo cậu xuống với nội tâm vốn dĩ đã được bình lặng của mình. Nhưng dù có thả bao nhiêu viên đá xuống. Nội tâm vẫn không hề gào thét... Có phải đã quá bình thản rồi không?

Cậu mệt mỏi trên chiếc ghế bên cạnh Trương Lâm, đưa cho anh một vật nhỏ.

-Em mệt với cuộc chơi này rồi. Kết thúc tất cả được không?

Trương Lâm nắm trong tay thứ Lâm Thanh đưa. Anh nhíu mày.

-Lâm Thanh, em không hối hận chứ? Em thật sự muốn làm thế sao?

Lâm Thanh nghiêng đầu.

-Tại sao lại hối hận?

-Nếu làm mình tổn thương, thì dừng lại đi.

Gió mơn man mái tóc Lâm Thanh, đưa lên nhè nhẹ. Trong hương nồng nàn của gió, những câu chữ phát ra thật chậm rãi.

-Em chưa bao giờ yêu Tiêu Minh...

Tiêu Minh mệt mỏi dùng tay để xoa dịu trán mình. Anh nhìn Trình Hạo đang ngồi đối diện mình. Anh ngạc nhiên, tên này hôm này có phải ăn trúng cái gì không? Trình Hạo đang nở nụ cười như thể đang buồn cười một điều gì lắm. Tiêu Minh nhìn nụ cười có phần ngứa mắt đó muốn quăng một cái gì đó vào Trình Hạo. Nhưng rất nhanh, Trình Hạo quay sang phía khác, biểu cảm giận dữ. Tiêu Minh lắc đầu, tự hỏi hôm nay hắn bị sao vậy? Trình Hạo đằng hắng vài tiếng, rồi lại thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

-Có chuyện gì vậy?

Trình Hạo bỗng quay sang Tiêu Minh bằng một vẻ rất quan tâm.

-Không có gì cả.

Tien

Tiêu Minh nhún vai.

-Trông cậu không như thế chút nào. Sắp đến lễ đính hôn với Tiểu Yến, lúc ấy cậu còn lo ngại gì nữa?

Tiêu Minh trầm ngâm, đôi mắt trở thành một màu ảm đạm.

-Tớ nghi ngờ mình có đang đi sai hướng không?

-Tiêu Minh mà cũng nói thế sao?

Tiêu Minh biếng nhác nở nụ cười. Tiêu Minh thì sao? Cũng là một người bình thường mà thôi… Cũng không thể làm mọi chuyện theo cách mình muốn…

Khách sạn M tọa lạc ở trung tâm thành phố X phồn tạp là nơi lí tưởng để tổ chức những sự kiện quan trọng của thành phố. Tin tức Tiêu Minh đính hôn là một tin có độ hot không hề suy giảm theo thời gian. Cuối cùng thì báo chí cũng có dịp phô bày những “tài năng” của mình. Rất nhiều người chọn cách viết về đề tài này với những cái tên nổi bật nhằm... câu khách. Và hiển nhiên việc bắt gặp gương mặt của anh trên một mặt báo nào đó, hoặc một buổi phỏng vấn trên ti-vi mỗi khi lướt qua đường đã không còn quá xa lạ nữa. Cái tên Tiêu Minh xuất hiện không dưới hàng hai con số khi Lâm Thanh vô tình rảo bước trên đường. Lưu ý, chỉ là rảo bước không chủ đích mà thôi cũng có thể làm cậu dừng lại để ngắm nhìn. Anh trên màn ảnh, là một thế giới hết sức hào nhoáng và phô diễn. Cậu chỉ có thể nét cười trên gương mặt vốn đã quen thuộc đến từng góc cạnh.

 Đã gần về chiều và câuh không muốn về nhà. Buổi phỏng vấn đã cướp mất Tiêu Minh của cậu và anh ngày càng trở về đúng cuộc sống của mình. Và Tiêu Minh đó, làm cậu sợ hãi. Lâm Thanh khẽ cười rồi chạm tay vào một cánh cửa kính. Bên trong, có một tấm áp phích có gương mặt anh. Cậu chạm tay vào gò má, rồi lướt xuống bộ âu phục màu đen chính cậu lựa từ Anh quốc cho anh... Cách một lớp kính, tay cậu chỉ có thể chạm vào một lớp hơi nước mờ mịt. Lâm Thanh chợt nhận ra những điều mình đang làm. Cậu ngượng ngùng dừng hẳn lại động tác với con mắt tò mò của những người xung quanh. Trong con ngươi màu tím một cảm giác dậy lên. Lâm Thanh quay người, rồi quyết định bước vào một siêu thị gần đó. Hôm nay siêu thị không đông mấy, người đã vãn cả. Cậu có thể đi thoải mái trong những quầy hàng mà không sơ ý đụng phải ai...

Lâm Thanh quan sát những quầy hàng với những món ăn đã được đóng gói sẵn. Cậu tiện tay thả vào giỏ hàng của mình vài thứ như rau, thịt, và hàng loạt nhiều thứ khác. Chợt ánh mắt cậu dừng lại ở một màn hình nhỏ. Một buổi tiệc đang thu hút hết sự chú ý của cậu. Người đàn ông mặc âu phục đang đứng bên một tháp rượu. Khuôn mặt anh khẽ nghiêng qua người bên cạnh, sơ ý vào ống kính một gương mặt mỉm cười rất tự nhiên. Tim cậu bất chợt chùn lại, cậu nhìn về phía đó trong phút chốc, rồi lại thả lỏng người. Cậu biết mình không được phép biểu lộ bất cứ xúc cảm nào trước việc này nếu không muốn lên báo theo kiểu “mối tình thư kí cùng ông chủ” hay “caauh tình nhân nhỏ của Tiêu Minh ” … Người của công chúng, không bao giờ là điều đơn giản. Và bên cạnh một người nổi tiếng, đừng hi vọng người đó sẽ thuộc về mình. Lâm Thanh khẽ cười, lại mỉm cười lần thứ n…

Anh vẫn ở đó, ghé sát vào tai nói với Tiểu Yến một câu gì đó. Cô mỉm cười thật ngọt ngào. Họ không phải rất hạnh phúc sao? Còn cậu lại là “cái gì” hay “người nào” trong cuộc đời anh đây? Lâm Thanh có cảm giác như mình bị vứt ra ngoài nền, thậm chí một chút hơi ấm cũng không còn. Không khí xung quanh dường như mất hết. Chỉ còn cảm giác không thể thở được, không thể suy nghĩ điều gì hiện hữu… Thì ra mọi thứ không dễ dàng như chúng ta vẫn tin tưởng…

Tiêu Minh nâng ly rượu lên nhìn về phía máy quay. Và dường như qua đôi mắt ấy, Lâm Thanh cảm nhận được cái nhìn của anh. Mảng màu xanh dương loang lỗ, anh ngước nhìn nơi khác. Cùng Tiểu Yến trao đổi nhẫn. Tất cả mọi người ngây người nhìn lên ti-vi, rồi cùng ồ lên khi họ hôn nhau. Như thể tất cả mọi người đang chứng kiến cho mối tình “trong sáng” của họ. Lâm Thanh cười mỉm, để lại thức ăn trên giá rồi quay đi. Gió ngoài đường lạnh buốt, thổi vào chiếc áo khoát hờ của cậu. Gió gào thét bên tai tạo nên một dư âm lạ lùng. Trước mắt nhòa đi, nhưng Lâm Thanh vẫn bước đi.

Em đã từng chọn cách tin tưởng anh… nhưng…

Cậu xoay chốt cửa, bước vào. Cậu không mở đèn, cứ thế mà đổ sụp xuống ghế sô pha. Giai điệu của bản nhạc không lời chảy vào tâm hồn cậu, cứ thể mà rót đầy màn đêm yên tĩnh xung quanh. Nhạc là cảm xúc, thế nhưng… giờ này thì cảm xúc của cậu có thể là gì đây? Một giọt long lanh trong ánh sáng nhạt nhòa, chảy xuống gò má… rồi tan vào bóng đêm.

Trong bóng đêm, có những thứ âm thầm diễn ra. Tiếng tra chìa khóa vào ổ, tiếng mở cửa. Cả âm thanh của tiếng giày quen thuộc. Lâm Thanh nhìn về hướng đó, vai trở nên đơ hơn bao giờ hết. Người đó đến gần, vươn bàn tay của mình ra chạm vào cậu.

Một bàn tay chạm vào cậu. Rồi khẽ dừng lại. Chạm vào thứ gì đó ươn ướt. Nước mắt? Bàn tay ấy không biết nói dối, cả nụ hôn cũng không. Lâm Thanh khẽ nghiêng đầu, chạm vào sự nồng nàn trong một thoáng đó. Cậu khẽ nếm, sục sạo… rồi siết c.h.ặ.t t.a.y mình hơn. Cậu tham quyến sự ấm áp này... Cậu sợ nếu buông tay ra mình thật sự sẽ không còn có thể giữ lấy nó được nữa. Anh khẽ ngạc nhiên, dừng lại động tác. Tách người ra khỏi cậu. Hơi men trong không khí trỗi dậy. Giọng anh đã khàn hẳn đi vì nụ hôn bất ngờ kia.

- Lâm Thanh...

Âm thanh quen thuộc, cả đến cách gọi tên cũng nồng nàn như vậy... Lâm Thanh im lặng, tiến đến gần anh hơn. Choàng tay qua anh mà khẽ siết chặt. Cậu mệt lắm rồi. Cậu sợ hãi những đêm chỉ một mình ngồi trong phòng như thế này... ai bảo yêu thương là dễ dàng? Ai bảo khi hạnh phúc thì sẽ không phảng phất chút đau thương nào? Cậu không cảm thấy như vậy... Cậu chạm vào anh, tiếp xúc với anh, cố gắng chiếm lĩnh lấy anh. Lần này, Tiêu Minh không hề dừng lại. Anh đay nghiến lấy bờ môi của cậu, rồi dịu dàng chạm vào cậu. Ôn hòa như nước...

Lâm Thanh nhíu mày, nước mắt không ngừng chảy ra. Tiêu Minh không phân biệt được đêm đó có chuyện gì xảy ra. Chỉ biết rằng một đêm chỉ có âm thanh của cậu bên cạnh, một đêm chỉ có sự ấm áp vây quanh chiếc giường nhỏ bé. Một đêm, có thể chiếm trọn tất cả những gì của người con trai ấy....