Chênh Vênh

Chương 12



Tiểu Yến ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ, hay ngón tay đan vào nhau. Nhìn từ xa có vẻ rất bình thản nhưng Lâm Thanh nghĩ cô không như vẻ bề ngoài chút nào. Cậu đến gần ngồi xuống chiếc ghế đối diện, không nói một lời nào. Bất ngờ vì thái độ của Lâm Thanh, cô vẫn hơi có chút băng khoăng.

-Cậu không cảm thấy mình rất không đàng hoàng sao?

-Như thế nào là không đàng hoàng đây?

Lâm Thanh trả lời một ly cà phê với phục vụ, rồi lại quan sát Tiểu Yến. Cô điển hình cho một mẫu phụ nữ dịu dàng, khí chất khiến người ta kinh ngạc. Nhưng đối diện với cô, không hiểu sao Lâm Thanh lại không có cảm giác gì đặc biệt. Cô ấy khá giống cậu ngày trước. Mà ngày trước, cậu chỉ là một cậu nhóc không hơn.

-Tôi nghĩ công việc của thư kí không bao gồm tán tỉnh sếp chứ.

-Thật sự thì không có liên quan. Tôi không tán tỉnh anh ấy. Sao cô không thử hỏi anh ấy xem?

Lâm Thanh khẽ cười, thấy được vẻ không thể nói được lời nào của Tiểu Yến. Cô đến để tạo áp lực lên tôi? Còn xa vời lắm. Lâm hy bây giờ cũng đâu còn gì để lấy làm uy hiếp.

-Cậu cần tiền, bao nhiêu?

-Con số tôi đã từng sử dụng, tin tôi đi. Cô chẳng thể tưởng tượng ra đâu. Tôi chưa từng cần thứ gọi là tiền.

Lâm Thanh đứng dậy, cuối chào cô. Rồi quay đi. Tiểu Yến nhìn theo cậu, vì sao Lâm Thanh tự tin đến thế? Có phải đúng thật như cô nghĩ, Tiêu Minh thích cậu ta... Không thể nào. Anh ấy hận cậu ta không hết kia mà...

Cơn đau ập đến khi Lâm Thanh vừa rời khỏi quán. Cậu đứng lại, nhìn lên bầu trời màu xanh dương, cảm thấy nước mắt đã tràn ra lúc nào. Lâm Thanh quệt chúng đi một cách chậm rãi. Rồi gọi một taxi. Không khó khăn lắm, cậu nghĩ rồi bước vào xe. Người lái xe thấy cậu, đột nhiên có cảm giác kì lạ.

- Này cậu, cậu không sao chứ?

Tien

- Tôi không sao, đến nghĩa trang XX giúp tôi.

Người tài xế lo ngại, rồi cũng lái xe đi mất hút. Lâm Thanh mệt mỏi tựa lưng lên thành ghế, cậu nhắm nghiền đôi mắt của mình. Môi mấp máy, từ bụng một cảm giác khó chịu làm cậu chau nhẹ lông mày. Cứ đến ngày này, là như thế. Cậu lắc nhẹ đầu. Cố gắng xua đi cảm giác ám ảnh kia.

Lâm Thanh cố gắng bước đi. Không khi xung quanh dịu nhẹ như vừa sau cơn mưa. Lâm Thanh cảm thấy mắt mình mờ đi từ lúc nào. Cậu đến gần hai ngôi mộ đơn sơ nằm ở góc khuất của nghĩa trang. Đặt lên trên một bó hồng trắng muốt. Cậu ngồi xuống một bên, đột nhiên cúi gầm mặt. Hương thơm phảng phất từ những bông hoa khẽ đậu trên vai cậu. Lâm Thanh ngơ ngác nhìn, cảm giác như có ai đó đang bên cạnh, cậu khẽ cười.

Không gia đình. Làm sao có ai có thể ở bên cạnh cậu lúc này. Cậu không dám nhớ lại, về một thời đã qua. Cũng chính vì thế, cậu nhắm mắt, để ngăn những giọt nước mắt không rơi ra nữa.

Sâu trong trái tim, vẫn chỉ là một chàng trai nhỏ mà thôi....

“Mẹ ơi, con nên làm thế nào đây?”

Lâm Thanh đưa tay lau nhanh một giọt lệ trong đôi mắt mình. Rồi hờ hững nhìn những cánh hoa lìa cành.

“Lần đến đây tiếp theo, con sẽ cho hai người một ngạc nhiên...”

Những buổi tiệc thường kéo dài quá nửa đêm. Lâm Thanh đã quen việc sẽ về nhà muộn trong tình trạng đầu choáng váng, họng khô khốc,người thì đầy mùi nồng nàn của vang đỏ. Lâm Thanh cảm thấy như thể mình trãi qua địa ngục khi bước ra căn phòng hào nhoáng ấy. Một chút cảm xúc dấy lên trong cô khi Lâm Thanh cố gắng nhớ lại điều gì đó. Tiêu Minh vẫn không đi theo cậu, có lẽ vẫn đang bận với quý ngài lãnh đạo nào đó. Lâm Thanh thở một hơi nhẹ nhàng rồi tìm đến bồn phun nước giữa biệt thự. Cậu cảm nhận được những bong bóng nước vỡ tan khi cậu ném một viên sỏi nhỏ xuống đáy hồ. Xung quanh yên tĩnh, còn cậu thì đang cố gắng phá vỡ sự yên tĩnh đấy...Cho đến khi cậu nhận ra một âm thanh từ phía sau vọng lại. Lâm Thanh ngây người quay lại.

Lâm Thanh nhận ra đó là ai, điều này làm trên môi cậu nở một nụ cười thân thiện.

-Hình như chúng ta lâu rồi không gặp?

Người đối diện cũng mỉm cười. Rồi lại ngồi xuống canh cậu. Mùi hoa nhài thoảng qua rất nhẹ.

-Câụ đúng là lâu rồi chưa gặp tôi. Nhưng không phải tôi cũng thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lâm Thanh nghiêng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt vương chút hơi nước. Điều này làm Trương Lâm quay đi. Rồi một thoáng chốc hàng lông mày chau lại. Trông như đang bực bội điều gì. Lâm Thanh không nhận ra trạng thái của anh, vẫn tiếp tục quăng một viên sỏi nhỏ xuống đáy hồ.

-Lâm Thanh này, chúng ta có thể nói chuyện được chứ?

Lâm Thanh ngồi im, môi lại nở nụ cười.

-Trương Lâm, tôi biết những gì cần phải biết mà. Được, nói một lần cho hết luôn nhé?

Lâm Thanh tựa lưng vào thành xe, cảm giác êm ái từ đệm khiến cậu rất hài lòng. Nở nụ cười không chủ đích, cậu tựa vào ghế ngồi rồi xoay trở người. Má cậu cạ vào lớp đệm một cách thoải mái... Tiêu Minh nhìn vẻ mặt biếng nhác của cậu, môi cũng nở nụ cười. Ngoại trừ điều này, tất cả mọi thứ đều trở nên bình thường. Đêm phủ lên người cậu một vẻ ma mị khác thường. Như thể từng chút một cậu đang được bóng đêm nuốt trọn lấy. Bỗng nhiên anh thấy lông mày cậu chau lại. Rồi cậu rên lên khe khẽ, trong giấc mơ có điều gì đó làm cậu sợ hãi...? Anh đột nhiên chạm vào Lâm Thanh, cố gắng lay tỉnh cậu ra khỏi trạng thái đó. Lâm Thanh tránh bàn tay anh, mồ hôi chợt tuôn ra như tắm. Tâm trí không còn do cậu kiểm soát nữa. Tiêu Minh bỗng lay cậu mạnh hơn. Lâm Thanh choàng tỉnh, nhìn anh với vẻ đề phòng. Ánh mắt của cậu khiến Tiêu Minh giật mình một thoáng. Khi nhận ra người trước mặt là ai. Lâm Thanh thả lỏng người. Cậu bối rối nhìn anh, trong vùng trời màu tím đã dịu dàng trở lại. Tiêu Minh nhìn cậu, siết thật chặt bàn tay đang để trên vai cậu. Nhưng anh sợ siết chặt quá sẽ làm cậu đau, nên lại nhanh chóng kéo cậu vào lòng. Một chút thôi, cảm giác người yêu thương trở nên xa lạ thật không dễ chịu chút nào. Điều đó làm cho Tiêu Minh, lần đầu tiên cũng biết cảm giác sợ hãi.

-Anh...sao thế?

-Nếu không như thế này, có lẽ sẽ không cảm nhận em đang ở bên anh...

Lâm Thanh mỉm cười, bàn tay ôm lấy anh thật nhẹ nhàng.

-Em vẫn ở đây, vẫn sẽ ở đây...anh có đuổi, em cũng sẽ không đi.

-Ngốc, anh có bao giờ đuổi em sao?

Lâm Thanh cười khanh khách trong n.g.ự.c anh, rồi vùi vào n.g.ự.c anh như đang làm nũng. Sự tiếp xúc giữa má và vải trên áo anh khiến cậu có cảm giác dễ chịu.

-Em đã mơ thấy gì? Trông em có vẻ rất... đau khổ.

Lâm Thanh lập tức đanh người lại, cậu căng thẳng đến cực độ khi nhắc đến giấc mơ... Rồi Lâm Thanh thở dài, lắc đầu. Tiêu Minh có cảm giác lạ lùng, nhưng rồi cũng thôi tra hỏi.

-Lâm Thành này, sau này nếu gặp một giấc mơ như thế, em phải ngay lập tức mở mắt ra được không? Sau này anh sẽ ở bên, vậy thì luôn có thể đánh thức em dậy được rồi. Được không?

Cậu mỉm cười, hai gò má và cả trái tim được một sợi lông vũ vuốt ve. Cảm giác tươi mát và rạo rực khiến cậu không chủ đích mỉm cười.

-Sau này, anh ở bên em là đủ rồi...

Lâm Thanh để ý Tiểu Yến đã đến văn phòng của anh ít nhất là hai lần một ngày. Cô ấy như một con ong cứ suốt ngày bận rộn vây quanh Tiêu Minh. Đôi lúc cô nhìn thấy anh hướng ánh mắt về phía cô, vẻ mặt bình thản khi Tiểu Yến liên tục hỏi anh những câu hỏi gì đó. Lâm Thanh khẽ cười, cảm thấy mình không chút cảm giác nào với Tiểu Yến. Có những thứ quá hiển nhiên. Liệu có lúc nào anh cũng hứa hẹn “mãi mãi” với cô ấy không? Lâm Thanh cảm thấy đáng buồn cười. Nhưng rồi cậu lại chẳng biết phải cười kiểu gì nữa.

Đến một ngày, Lâm Thanh nhận ra Tiểu Yến đang mỉm cười ngọt ngào với mình. Cậu khẽ cười “ Lâm Thanh, tôi muốn đưa cậu một thứ” Lâm Thanh nhận lấy tấm thiệp mời trong tay. Trong lòng lập tức cảm giác mỉa mai cả hai. Người trước mặt, và cả bản thân cậu nữa. Lâm Thanh nghe tiếng vỡ, rồi rất nhiều tiếng động lạ khi Tiểu Yến ra ngoài. Lâm Thanh bình thản vào phòng, nhận ra chiếc bàn làm việc đã ngã trên sàn. Laptop và rất nhiều dụng cụ bay tứ tung trong căn phòng nhỏ hẹp. Lâm Thanh nhìn anh, anh không tránh né cái nhìn của cậu. Lâm Thanh cười tươi, điều này làm Tiêu Minh khó chịu hơn việc cậu nổi giận hay làm bất cứ việc gì khác với mình.

-Lâm Thanh...

Cậu lắc đầu.

-Em không sao thật mà

Bất lực,Lâm Thanh không thể nói gì thêm. Anh quay đi, tránh nhìn vào đôi mắt màu thạch anh. Cậu khẽ cười, gió tràn vào cửa sổ, thổi bay một vài văn kiện... Tấm thiệp trên tay cậu ửng đỏ dưới ánh nắng gay gắt ban trưa. “Thiệp mời đính hôn...”