Chuyến bay rất sớm cất cánh, Lâm Thanh không dành nhiều thời gian để ngủ như trước nữa. Cậu có cảm giác lần này sẽ không dễ dàng như những gì mình đã từng làm. Chậm rãi, tiếng ù trong tai mất đi cậu nhận ra máy bay đã ở một độ cao nhất định. Lâm trầm ngâm bên khung cửa, ngoài kia chỉ có mây trắng. Cậu tưởng tượng nếu có một động vật nào bay ngang thì cũng không ngạc nhiên đâu nhỉ? Lâm Thanh khẽ cười cho suy nghĩ ngốc nghếch của mình. Người bên cạnh đang nhắm mắt, không chút tiếng động. Lâm Thanh quay lại, quan sát thật kĩ gương mặt anh đang say giấc. Lòng cậu gợn sóng. Anh không phải là anh... cũng không thể là anh nữa rồi.
Qua hôm nay, anh sẽ quay về đúng vị trí của mình. Cậu cũng không thể đến gần anh như thể không có chuyện gì xảy ra. Cuộc sống thường không giống như giấc mộng đẹp. Dù đã biết là mộng đẹp thì vẫn không thể có kết thúc đẹp như tranh vẽ. Cuộc sống không phải êm đềm như cơn gió đầu xuân, mơn man những đoạn buồn không phản kháng. Lâm Thanh chợt thấy viễn cảnh tự xây dựng giống như một thành trì kiên cố của lí trí. Chúng ngăn cản những gì cậu cố gắng. Ngăn cản cả con tim run rẩy lần nữa. Dù có thế nào, liệu cậu có nên tin tưởng? Câu trả lời vẫn chỉ có một. Cậu đã không còn là Lâm Thanh như trước nữa... không thể là câụ nhóc chạy theo anh nữa.
Tiêu Minh mở mắt nhìn sang, Lâm Thanh đang cúi gầm mặt. Đôi mắt không chút cảm xúc. Anh cảm thấy như thế tất cả những gì anh cố gắng đều tan tành. Bỗng chốc hơi lạnh tản ra, từ sâu trong trái tim khắp người. Từ chối, không bao giờ là dễ dàng. Môi anh mấp máy không thành lời. Lâm Thanh quay sang, nở nụ cười rạng rỡ. Chúng làm anh ngạc nhiên không biết phải nói gì tiếp theo. Nhưng trong nụ cười ấy dường như truyền đạt cho anh một câu nói gì đó. Tiêu Minh dùng khẩu hình miệng nói với Lâm Thanh. Cậu không nghe thấy cũng không đoán ra nó là gì.
Bỗng chốc tất cả trở thành một đoạn kí ức nhanh chóng lướt qua. Anh, và tất cả những gì yêu quý nhất.
Sân bay không quá đông người. Tiêu Minh kéo vali nhỏ của mình đi. Lâm Thanh chầm chậm đi theo anh. Hai bên có sẵn một người đang chờ. Tiêu Minh cầm chìa khóa rồi ra ngoài. Một bóng dáng chạy ù vào lòng anh. Tiêu Minh khẽ nhíu mày. Hương thơm quen thuộc trỗi dậy trong anh một xúc cảm như lẽ hiển nhiên. Phải mất ba giây anh mới nhận ra người đó là ai.
- Tiểu Yến? Em đấy sao?
Tiểu Yến ngước nhìn anh, cười khẽ. Nụ cười của cô rất dịu dàng. Đôi khi mang theo chút hương vị của nắng ấm. Một cảm giác như đã trở về nhà đến với anh. Tách Tiểu Yến ra khỏi mình, anh không chờ cô trả lời. Quay lại nhìn Lâm Thanh. Cậu lúc này đang tách xa hai người, khi anh nhìn cậu cũng bắt được nhanh ánh nhìn ấy. Môi vẽ thành nụ cười. Cậu tiến đến cầm vali của anh.
-Tôi sẽ đem đồ về trước. Anh còn gì dặn dò?
Tiêu Minh không dặn cậu gì thêm, chỉ quan sát cậu. Tay anh dây dưa ở tay cô, mãi không buông. Lâm Thanh ngạc nhiên. Thở không được. Tiểu Yến đến gần. Nghiên đầu nhìn Lâm Thanh.
- Làm phiền cậu quá. Chúng tôi đi trước.
Tiêu Minh đi theo Tiểu Yến. Giây phút này, Lâm Thanh cảm thấy như vực sâu đã ở ngay đó. Cậu không xuống thì ai xuống? Khẽ cười. Dù đã biết trước, nhưng lại gần. Vẫn có cảm giác. Mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu thôi mà.
Tiêu Minh quay về văn phòng thì đã hơn bảy giờ tối. Anh mệt mỏi đẩy cửa ra. Trong phòng tối om om, chỉ có ánh sáng duy nhất phản quang lên chiếc ghế của anh. Tài liệu trên bàn vì gió mà muốn bay đi. Nhưng trên chúng có một chặn giấy. Anh đến gần, đột ngột dừng lại. Có một người đang ngồi trên ghế của anh. Đôi mắt nhắm nghiền. Anh đến gần hơn, nhận ra mình đang không hít thở. Vội vàng lấy lại không khí. Anh nhận ra ánh trăng đang rót lên từng góc cạnh trên khuôn mặt ấy. Lâm Thanh...
Cậu thở đều đều, không chút phòng bị. Đột nhiên, anh cảm thấy như thể lâu lắm rồi cậu chưa được ngủ thì phải. Ở đâu cũng thể thiêm thiếp đi. Anh khẽ cười, không mảy may d.a.o động.
Lâm Thanh choàng tỉnh. Mồ hôi ướt trán, cậu cố gắng bám víu vào một điểm tựa nào đó. Cậu sợ hãi bóng tối cứ tràn ngập quanh đây. Có một bàn tay. Cậu nhìn thấy, không chút phòng bị mà ôm lấy người trước mặt. Không ổn rồi. Lâm Thanh mở mắt.
Tien
Anh đứng đấy, ánh mắt dịu dàng. Chỉ cần là cậu, mọi thứ đều không là vấn đề lớn nữa.
-Sao em lại ở đây?
Giọng nói của anh. Lâm Thanh không biết là đang mơ hay tỉnh. Cậu không trả lời. Siết c.h.ặ.t t.a.y mình hơn nữa. Nói với em, một từ thôi... chỉ cần một lần. Để em không biết lối đi này là vô vọng... Tiêu Minh ngồi xuống. Cậu mềm yếu như thế, vậy mà vẫn kiên cường đến thế.
Nụ hôn anh chạm vào mắt, vào môi. Rồi len lỏi qua hơi thở. Lâm Thanh khẽ cười. Môi trở thành một nụ cười lạnh.
Cứ thế, mọi thứ đang dần diễn ra. Cậu nắm chặt bàn tay mình sau lưng anh. Vâng, mọi thứ vẫn đang tiếp tục diễn ra. Và em sẽ không cho phép chúng dừng lại.
Lâm Thanh tách mình ra khỏi vùng ấm áp đang dây dưa với th.ân thể nảy giờ. Khoảng không về đêm tịch mịch đến độ chỉ cần một thanh âm nhỏ như hơi thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Lâm Thanh không hiểu sao mình lại có thể bình thản đến thế. Nhưng suy cho cùng, tất cả cũng chỉ là một khoảng thời gian. Cậu đã quá quen với cách anh bên cạnh nên quên mất hiện tại đang ở đâu. Chỉ gần thế thôi mà xa cách vời vợi. Cậu chợt cảm thấy chính mình cũng không hiểu mình đang làm gì nữa. Với sự rời bỏ của Lâm Thanh, Tiêu Minh cảm thấy có chút hụt hẫng. Rồi trong khoảng khắc, anh dừng lại để quan sát người con trai trước mặt. Cậu vẫn là cậu, mái tóc ngắn gọn gàng mềm mại. Đôi vai đang run lên từng đợt. Anh không đành lòng, ôm cậu vào lòng thêm lần nữa. Lâm Thanh nhìn anh không chớp mắt rồi cũng tựa vào anh.
-Có chuyện gì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng anh bình thản, nhưng Lâm Thanh không thể cũng bình thản như vậy. Cách cậu chọn là im lặng, im lặng mới có thể diễn tả hết những cảm giác hiện tại của cậu. Tiêu Minh cảm thấy bất an tăng dần lên. Thì ra, có thứ mà anh cũng không thể làm được. Điển hình là xua tan nỗi sợ hãi của chàng trai trong lồng n.g.ự.c mình đây. Chợt anh nhớ đến cách đây mấy tháng, con ngươi màu tím nhạt đã không còn chút ánh sáng nào nhìn anh. Cái vỏ bọc cậu tạo ra chắc chắn đến mức anh không thể xuyên qua nổi. Trên bờ vực chênh vênh, không tự chủ anh siết chặt vòng tay hơn một chút.
-Anh có thế giới của anh, hình như em không thể đến gần anh hơn nữa.
-Lâm Thanh, hãy tin anh.
-Ngoài nó ra, có thể yêu cầu em làm bất cứ điều gì cũng được. Em... không tin anh. Không, em không tin thứ mà anh nói, cách mà anh làm, những điều anh đang biểu hiện. Tiêu Minh...
Lời nói như lưỡi d.a.o sắc bén xuyên qua lồng ngực, bén đến độ không thể nào thở lại bình thường được. Tiêu Minh không thể nói gì, đành lặng im mà để cậu nép vào sát mình hơn nữa. Hơi lạnh này có thể là vĩnh viễn, từ đầu chính anh chọn cách làm tổn thương để đáp lại cậu trước mà. Tiêu Minh không hề cảm thấy mình dễ chịu. Như thể, chính anh cũng đang chịu đựng hình phạt cậu dành cho mình. Lâm Thanh vẫn chậm rãi quan sát anh. Rồi cậu khẽ cười.
-Tiêu Minh này, lúc này anh lạ lắm.
-Như thế nào?
Tiêu Minh thú vị quan sát cậu. Lâm Thanh cười khúc khích, rồi vén chiếc áo dài tay của mình lên. Để lộ những vết thương đã cũ. Trên bàn tay, có rất nhiều vết thương chồng chéo lên nhau. Tiêu Minh cau mày, không hiểu sao cảm thấy tim mình ai đang nắm chặt trong bàn tay. Chỉ cần một tác động mạnh sẽ vỡ vụn tất cả. Lâm Thanh miết tay theo những vết thương, ánh mắt không tia rung động.
-Ở đây.
Cậu chỉ vào một vết thương ở gần cổ tay. Rồi tiếp tục vuốt hết vết sẹo dài gần hai cm.
-Em không nhớ mình đã làm gì với nó. Em chỉ nhớ, em lúc ấy chỉ muốn mình có thể không nhớ đến gì nữa. Cơn đau, hình như là thứ duy nhất có thể khiến em quên mất anh. Em đã từng yêu anh, yêu như thế đấy. Yêu anh bằng tất cả những bướng bỉnh, những cao ngạo, những tổn thương. Anh có hiểu không… kì thị nơi đau nhất không phải là thân thể. Là nơi này… anh có hiểu không?
Lâm Thanh đặt tay lên lồng n.g.ự.c của mình. Tiêu Minh giữ c.h.ặ.t t.a.y cậu, hơi lạnh tản ra khiến cậu và anh cùng nhau không nỡ buông. Lâm Thanh nhìn anh, gượng cười. Nhưng cũng chính lúc này trông cậu khó chịu hơn bao giờ hết.
-Anh hiểu chứ! Anh hiểu! Anh hiểu tất cả… Đừng nói nữa được không?
Tiêu Minh kích động, anh kéo cậu vào lồng n.g.ự.c của mình. Hơi ấm không thể sưởi được cậu. Không thể làm cậu cảm thấy bớt cô đơn. Điều này khiến Tiêu Minh gần như không thở được. Nếu yêu thương đau đớn như thế, đừng yêu có phải tốt hơn không?
Lâm Thanh quyết định dậy sớm hơn mọi khi một chút. Cậu cảm thấy nếu hôm nay không hoàn thành hai hạng mục thì sẽ có lỗi với công việc. Từ khi trở về cuộc sống này, dường như cậu đã trở thành một người cuồng công việc thì phải. Cậu không lấy làm những việc để đổi lấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn một chút không có gì là đáng thất vọng. Mặc dù Tiêu Minh đã “ném” cho cậu một đống thẻ vịp, thẻ hội viên các loại. Thậm chí trong ngân hàng còn một tài khoản riêng dành cho cậu. Nhưng Lâm Thanh vẫn không động đến chúng. Dù chỉ là một xu thôi. Cậy không phải giữ tiền cho anh, cũng không phải không ý thức việc mình làm. Nhưng suy cho cùng, câuh vẫn không muốn phụ thuộc vào anh quá nhiều. Cũng chính vì thế, cậu quyết không làm mình và anh có thêm quá nhiều ràng buộc nữa. Cứ như thế, mọi chuyện dần trôi qua.
Anh ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, tay liên tục lật những tập tài liệu. Đôi lúc quan sát thái độ mệt mỏi của cậu. Lâm Thanh có vẻ đã làm việc rất nhiều thì phải. Cảm giác khó chịu trỗi dậy trong lòng anh, nhưng bị cậu gạt đi không thương tiếc. Cậu bảo đó là công việc cậu phải làm. Và anh không thể ngừng suy nghĩ đó của cậu được. Thế là anh đành phải để cậu làm việc. Từ sau đêm hôm đó, cả hai đều chỉ nói về công việc. Một người cố gắng bù đắp, người kia cố gắng phớt lờ thì kết quả chẳng khác gì nhau. Lâm Thanh nhìn anh, đúng một tuần cậu và anh cứ thế này duy trì. Cậu chợt thấy muốn tựa vào vòng ôm ấp áp của anh. Cậu cảm thấy chính mình thật ngốc nghếch. Nếu tiến gần, cả hai đều lao vào vực sâu không đáy. Tiêu Minh nhìn cậu, muốn nói gì đó nhưng điện thoại lại đổ chuông. Anh mở cửa, rót vào tai cậu bằng chất điệu khàn khàn mọi khi:
-Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Lâm Thanh gật đầu, nhưng khi anh vừa đi. Bất ngờ điện thoại của cậu cũng đổ chuông. Một số lạ, Lâm Thanh cầm nó rồi lướt nhanh tin nhắn. Cậu khẽ cười. Mọi chuyện cũng thật trùng hợp. Thì ra, trong công ty này không phải một mình cậu tự giác giữ khoảng cách với Tiêu Minh là được.