Cháy Bỏng

Chương 33: Kiếp này cũng đã rất xinh đẹp rồi



Thực ra, làm gì có khoản bảo hiểm nào nhận được khi trưởng thành.

Tin tức giải tỏa nhà máy trước đây cũng từng rầm rộ một thời, nhưng đã gần một năm trôi qua, cuối cùng cũng chẳng thấy động tĩnh gì nữa.

Trên đường lái xe về nhà, trong đầu Văn Dã như có một chiếc máy tính, ngón tay vô hình bấm liên tục, tính toán điên cuồng.

Sau khi mua xe, số tiền còn lại trong thẻ ngân hàng chỉ còn mấy ngàn tệ.

Chiếc xe này mua hết ba vạn, nếu bán lại, nhiều nhất cũng chỉ được hơn một vạn.

Thế thì không bằng giữ lại—sắp tới phải chạy đi bệnh viện không ít lần, có một chiếc xe vẫn thuận tiện hơn nhiều.

Theo lời bác sĩ, hóa trị một tuần một lần, mỗi lần ba ngàn.

Cứ hai liệu trình lại phải làm đánh giá PET*, mỗi lần năm ngàn.
(*Chụp PET CT (Positron Emission Tomography and Computed Tomography) hay chụp ghi hình cắt lớp positron là một kỹ thuật chẩn đoán hình ảnh tân tiến ứng dụng các kỹ thuật y học hạt nhân, mang lại những hiệu quả ưu việt hơn phần lớn các kỹ thuật chẩn đoán hình ảnh phổ biến.)

Những khoản này, bảo hiểm y tế chỉ chi trả một phần nhỏ, phần còn lại phải tự thanh toán.

Quan trọng nhất là, nếu hóa trị không có hiệu quả, sau đó phải ghép tủy, ít nhất cũng cần hai ba trăm ngàn.

Kiếm tiền đã trở thành việc cấp bách.

Về đến nhà, Văn Dã đổ toàn bộ túi thuốc ra, phát ra một loạt tiếng loạt soạt.

Rất nhiều hộp.

Anh mở từng cái, từng cái ra, đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, rồi cầm bút dạ thô viết lên hộp thuốc: Mỗi ngày mấy lần; Mỗi lần mấy viên.

Sau đó, anh tính toán liều lượng, bóc sẵn thuốc ra, rồi đưa cho Lâm Diểu uống.

Trước đây, cứ mỗi dịp nghỉ đông, Lâm Diểu sẽ dạy kèm cho một nữ sinh lớp 11.

Vì lúc trước tưởng chỉ là cúm, nên cô mới trì hoãn mấy ngày.

Bây giờ đã xuất viện, không thể chậm trễ thêm nữa.

Cô quyết định dành cả buổi chiều hôm nay để chuẩn bị bài giảng thật kỹ.

Chữa bệnh tốn rất nhiều tiền, gánh nặng này không thể để một mình Văn Dã gánh vác.

Cô cũng phải cố gắng đứng dậy.

Văn Dã gõ cửa hai lần.

Lần thứ nhất đưa cốc nước, lần thứ hai bưng đĩa cam đã gọt sẵn.

Nhân lúc đó, anh quan sát cô thật kỹ.

Thấy cô gái nhỏ cảm xúc vẫn ổn định, anh mới tạm thời yên lòng một chút.

Anh lái xe đến nhà máy thép.

Mấy năm trước, vì hiệu quả kinh doanh kém, nhà máy đã bán miếng đất ở trung tâm thành phố, toàn bộ xưởng chuyển ra ngoại ô.

Văn Dã tìm đến phòng cải cách nhà ở.

Bên trong có mấy công nhân đang đọc báo và đan len, trong đó có hai người từng đến nhà anh làm đăng ký, vẫn còn nhớ mặt anh.

Anh đi thẳng vào vấn đề: "Bao giờ khu nhà cũ kia mới giải tỏa?"

Không ai không mong nhà cửa sớm được giải tỏa.

Suốt nửa năm nay, người đến hỏi thăm nối tiếp hết lượt này đến lượt khác.

Một nam nhân viên rất thành thạo, bèn b.ắn ra một tràng lời giải thích quen thuộc: "Nhà đầu tư và chính quyền vẫn chưa đàm phán xong. Quyền sở hữu nhà cửa còn nhiều điểm chưa rõ ràng."

Cuối cùng, anh ta buông câu an ủi quen thuộc: "Dù gì thì cũng sẽ giải tỏa thôi. Nhưng cũng phải đợi mấy vấn đề này được giải quyết hết đã. Cậu đừng sốt ruột quá."

Văn Dã cũng biết, vấn đề lớn nhất vẫn là quyền sở hữu nhà.

Nếu không, anh đã bán từ lâu rồi.

Dù không được nhiều như tiền đền bù giải tỏa, nhưng ít ra có hai mươi mấy vạn cũng còn hơn không.

Văn Dã cau mày suy nghĩ mấy giây, rồi lên tiếng:

"Nếu mọi người đã nói sắp giải tỏa, vậy tôi bán nhà mình cho các anh với giá hai mươi vạn. Không sang tên được, tôi viết giấy cam kết. Các anh có bản thống kê diện tích lúc trước, sau này giải tỏa, ít nhất cũng được bồi thường một trăm năm mươi vạn."

Mấy nhân viên nghe vậy đều sững sờ.

Nhà máy đã dời đi, khu nhà cũ này chắc chắn sẽ bị giải tỏa, chỉ là năm sau hay năm kia, hoặc muộn nhất cũng chỉ trong vòng năm năm.

Nếu mua lại, chỉ trong một thời gian ngắn, hai mươi vạn có thể dễ dàng biến thành một trăm năm mươi vạn.

So với thị trường chứng khoán đang lên, khoản đầu tư này còn sinh lời hơn nhiều.

"Bố mẹ cậu có đồng ý không?" Một nhân viên hỏi.

Văn Dã ánh mắt trầm xuống: "Không có bố mẹ. Nhà tôi, tôi tự quyết."

Nói không động lòng là giả.

Nhưng hai mươi vạn thời đó gần như là toàn bộ tiền tiết kiệm của một gia đình trung bình.

Một tờ giấy cam kết, rốt cuộc không thể đáng tin như sổ đỏ.

Lỡ sau này có tranh chấp, chưa chắc đã nói rõ ràng được.

Mọi người cân nhắc lý trí, không ai dám tùy tiện hốt món hời này.

Nữ nhân viên từng đến nhà anh đăng ký vẫn nhớ cậu thiếu niên và cô em gái của cậu.

Chị ta có chút thiện cảm, liền tốt bụng khuyên: "Nhà không có sổ đỏ thì khó bán lắm. Nếu không quá túng thiếu, tốt nhất cậu cứ đợi thêm một thời gian. Nhỡ đâu sau này giải tỏa thật, lại tiếc thì sao?"

Văn Dã bình tĩnh đáp: "Rất túng thiếu."

Vị tổ trưởng nhấp một ngụm trà, đứng dậy, ánh mắt lướt qua đánh giá Văn Dã từ trên xuống dưới:

"Thể lực trông cũng không tệ. Nếu cậu thực sự thiếu tiền, tôi biết một công việc. Lương rất cao, nhưng không được sợ độ cao. Quan trọng nhất là làm việc phải cực kỳ cẩn thận—chỉ cần sơ suất một chút, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì tan xương nát thịt, mất luôn cái mạng. Cậu muốn làm không?"

Lời vừa dứt, thiếu niên không chút do dự, giọng điệu dứt khoát như chém đinh chặt sắt: "Tôi làm."



Mùng Một Tết chính là ngày Lâm Diểu làm hóa trị lần đầu tiên.

Chỉ nghĩ đến ngày đầu năm mới, người khác hoặc đi chơi, hoặc còn cuộn tròn trong chăn ngủ nướng, còn Văn Dã lại phải dậy sớm cùng cô đến bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng, ngồi chờ suốt cả ngày, Lâm Diểu đã cảm thấy khó chịu trong lòng.

Văn Dã lấy khăn quàng cổ và mũ của cô đi tới, vừa thấy cô gái nhỏ mím môi ủ rũ, mắt hơi đỏ, liền nhẹ giọng hỏi: "Sao thế? Sợ à?"

Lâm Diểu lắc đầu, hàng mi rủ xuống, giọng buồn buồn: "Chỉ là... em thấy mình làm anh vất vả quá."

Văn Dã cau mày, tỏ vẻ không vui: "Người thân không phải là để chăm sóc lẫn nhau sao? Chẳng lẽ nếu anh bị bệnh, em sẽ mặc kệ anh?"

Lâm Diểu lập tức lắc đầu, kiên định nói: "Tất nhiên là không!"

Nhưng ngay sau đó, cô lại nhíu mày, trách anh: "Nhưng mà Tết nhất thế này, anh nói linh tinh gì đấy? Không may mắn tí nào! Mau! Phun ba cái!"

Văn Dã cười cười, phối hợp mà "phun" một tiếng.

"Vậy nên, em đừng suy nghĩ linh tinh nữa.
Khóc vào ngày đầu năm mới cũng không may đâu."

Lâm Diểu hít hít mũi, ngoan ngoãn nuốt nước mắt lại.

Cô nghĩ ngợi một chút, rồi nói: "Anh đợi em một chút, em lên phòng lấy đồ."

Nói xong, cô chạy lên cầu thang, "cộp cộp cộp" vài bước rồi nhanh chóng chạy xuống.

Lúc này, trong tay cô là một chiếc khăn quàng cổ màu đen mới đan xong.

"Sáng nay lạnh lắm, anh xem có muốn đeo không?" Cô đưa khăn quàng tới, trong mắt mang theo chút căng thẳng xen lẫn mong đợi.

Văn Dã nhìn cô gái nhỏ đang chớp mắt thấp thỏm, rồi cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng màu đen trên tay cô. Anh nhận lấy, tỉ mỉ quan sát một lúc, khóe môi khẽ nhếch lên, cười hỏi: "Mua ở đâu đấy? Lông len mềm mịn, kiểu dáng cũng đẹp."

Lâm Diểu ban đầu còn sợ anh không thích, giờ lại được khen ngợi, trong lòng lập tức vui sướng pha chút tự hào.

Cô hơi ngẩng cằm, cười đến cong cả đôi mắt: "Em tự đan đấy!"

Văn Dã khẽ nhướng mày, giọng điệu kéo dài, bật cười: "Ồ, ghê gớm nha."

Nói xong, anh quàng chiếc khăn độc nhất vô nhị này lên cổ: "Thật ấm."

Trước đây, mỗi lần nghe đến hóa trị, Lâm Diểu cứ nghĩ đó là dùng máy móc chiếu xạ vào người.

Đến khi chính mình phải điều trị, cô mới biết hóa trị thực ra chỉ là truyền dịch, nhưng số lượng thuốc rất nhiều—tận chín chai, mỗi lần truyền cả một ngày trời.

Cô nằm trên giường bệnh, tay trái cắm kim truyền.

Văn Dã sợ cô chán, liền mang theo một hộp cờ caro đến chơi cùng.

Hai người mới chơi được vài ván, y tá đi vào thay thuốc, dặn dò: "Bây giờ truyền chai này là phản ứng mạnh nhất, em cố chịu nhé."

Mới truyền được chưa bao lâu, cơn khó chịu đã ập đến. Bụng dưới đau quặn, thắt lưng cũng đau, thậm chí còn cảm thấy khó thở.

Văn Dã lập tức đặt gối xuống, giúp cô nằm thoải mái hơn. Lâm Diểu nằm nghiêng, thân thể khẽ co lại, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, môi cũng cắn chặt, cố nhịn cơn đau.

Văn Dã nhìn cô, lòng cũng thắt lại.

Anh thò tay vào túi quần, móc ra một đồng xu: "Anh biến cho em xem một trò ảo thuật nhé?"

Lâm Diểu khẽ nâng hàng mi dài, yếu ớt nhìn anh.

Chỉ thấy Văn Dã đặt đồng xu vào lòng bàn tay, nắm chặt lại, tay còn lại khẽ lướt phía trên, xoay tròn hai vòng trong không khí, sau đó búng tay một cái.

Chờ đến khi mở tay ra, đồng xu trong lòng bàn tay đã biến mất không dấu vết.

Cô tròn mắt kinh ngạc, tò mò bị khơi dậy: "Anh làm sao được hay vậy?"

"Anh biến lại lần nữa cho em xem, lần này nhớ nhìn thật kỹ nhé."

Văn Dã thấy cô đã bị trò ảo thuật thu hút sự chú ý, bèn lặp lại y hệt lần trước:

"Lần này thấy được chưa?"

"Chưa..."

Lâm Diểu chu môi, nhỏ giọng năn nỉ: "Anh làm chậm thêm chút nữa đi, lần này em chắc chắn sẽ nhìn ra."

Văn Dã lại biến thêm lần nữa, lần này còn cố tình chậm lại.

Kết quả, anh còn chưa kịp nói gì, bên cạnh đã vang lên giọng nói phấn khích của một cậu bé cũng đang hóa trị: "Con nhìn ra rồi! Anh trai giấu đồng xu vào tay áo đúng không? Vừa rồi anh khẽ nới tay, nó rơi vào trong đó luôn!"

Mẹ cậu bé ngại ngùng nhìn sang, mỉm cười xin lỗi.

Văn Dã quay lại nhìn Lâm Diểu, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu rõ ràng là trêu chọc, nhưng trong đó lại có mấy phần sủng nịnh: "Nhìn xem, ngay cả nhóc con cũng nhìn ra, thế mà em lại không biết."

Hai má Lâm Diểu thoáng đỏ, nhỏ giọng cãi bướng: "Là do em chưa chuẩn bị thôi! Nếu anh biến trò khác, chắc chắn em sẽ nhìn ra ngay!"

"Được." Văn Dã cười gật đầu, "Vậy lần này em chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Anh biết thời gian hóa trị rất lâu, nên đã đặc biệt học vài trò ảo thuật để chọc cô gái nhỏ vui vẻ.

Sau mấy màn trình diễn liên tiếp, không chỉ Lâm Diểu mà cả cậu bé giường bên cũng say sưa theo dõi, hai người cứ như đang thi xem ai phát hiện ra trước.

Bầu không khí thoải mái, cảm giác khó chịu do hóa trị cũng giảm đi không ít.

Mỗi lần hóa trị cách nhau một tuần, sau lần thứ ba, Lâm Diểu trở lại trường học.

Cô không muốn để bạn cùng phòng biết chuyện mình bị bệnh, nên chưa từng nhắc đến, ngay cả khi uống thuốc cũng luôn lén lút tránh mặt họ.

Nhưng ở cùng phòng ký túc xá, dù cẩn thận đến đâu cũng khó tránh khỏi bị phát hiện.

Hôm đó, từ trong gương, Tống Khả Viên tình cờ nhìn thấy cô đang uống mấy loại thuốc khác nhau, lập tức đi thẳng đến bàn của cô.

"Cyclophosphamide."

Tống Khả Viên cầm lọ thuốc trên bàn, đọc dòng hướng dẫn trên nhãn:

"Dùng để điều trị đa u tủy xương, u lympho ác tính..."

Lâm Diểu bị hành động tùy tiện của cô ta chọc giận.

Chưa đợi Tống Khả Viên đọc hết, cô đã giật lại lọ thuốc từ tay cô ta.

"Không có sự cho phép của tôi, cậu không được tùy tiện chạm vào đồ của tôi."

Cô nhíu mày, giọng nói lạnh băng.

Tống Khả Viên không cảm thấy hành động của mình vừa rồi là bất lịch sự, ngược lại còn rất hùng hồn:

"Cậu lén lút uống mấy loại thuốc kỳ quái như vậy, ai biết có phải mắc bệnh truyền nhiễm gì không? Tôi với cậu ở chung một ký túc, chẳng lẽ không nên làm rõ? Lỡ bị lây cho tôi thì sao?"

Giọng cô ta không nhỏ, Tùng Giai Huệ đang đánh răng ngoài ban công vội chạy vào, Quan Thiến nằm trên giường xem phim cũng leo xuống thang.

Hai người đứng bên cạnh Lâm Diểu, lo lắng hỏi: "Cậu bị bệnh gì vậy?"

Không thể giấu được nữa, Lâm Diểu nói thật: "Ung thư hạch bạch huyết, không có tính truyền nhiễm."

Tùng Giai Huệ và Quan Thiến sững sờ, đôi mắt đỏ hoe: "Sao lại như vậy được..."

Lúc mới chẩn đoán, Lâm Diểu cũng rất khó chấp nhận, nhưng bị Văn Dã ảnh hưởng mãi, tâm trạng cô đã điều chỉnh tốt hơn, ngược lại còn cười trấn an họ:

"Đây là loại may mắn nhất trong các bệnh ung thư, có thể chữa khỏi mà."

Dù vậy, hai người vẫn cảm thấy rất đau lòng.

Ngày hôm sau, Lâm Diểu bắt đầu cảm nhận được sự đối xử đặc biệt.

Tiết học lúc tám giờ sáng, ba người đến căng tin xếp hàng mua bữa sáng.

Vừa vào đến nơi, cô đã bị ấn xuống ghế ngồi.

Tùng Giai Huệ: "Diểu Diểu, cậu muốn ăn gì cứ nói, tớ đi mua."

Quan Thiến: "Tớ đi mua đồ uống, cậu muốn uống sữa đậu nành hay sữa bò?"

Lâm Diểu có chút ngại ngùng, vội nói:

"Các cậu không cần làm vậy đâu, tớ còn chưa đến mức đó mà."

"Cần chứ!"

Hai người đồng thanh, mỗi người giữ chặt một bên vai, đẩy cô ngồi xuống ghế lần nữa.

Nhìn theo bóng lưng hai cô bạn chạy đi như một cơn gió, Lâm Diểu vừa buồn cười vừa cảm thấy ấm áp.

Chỉ chưa đầy một buổi sáng, gần nửa khoa đều biết cô bị bệnh.

Không cần đoán cũng biết Tống Khả Viên đã rêu rao khắp nơi.

Tin đồn lan truyền, đến mức khi Lâm Diểu đi lấy nước trong giờ tự học, vô tình nghe thấy người khác bàn tán:

"Hoa khôi khoa mình chẳng lẽ lại ứng với câu 'hồng nhan bạc mệnh' sao?"

"Tớ thấy cậu ấy đâu giống bị u lympho? Ngày nào cũng lên lớp bình thường mà. Mà hóa trị là phải rụng tóc, cậu nhìn tóc cậu ấy xem, vẫn dày mượt thế, có giống bệnh nhân ung thư đâu?"

Đến tháng Năm, những lời nghi ngờ này đều biến mất.

Sau một đợt hóa trị, dù tóc cô chưa rụng quá nhiều, nhưng tình trạng nôn ói rất nghiêm trọng.

Cô gầy sọp đi, sắc mặt ngày càng tái nhợt, đôi môi mất hẳn sắc huyết.

Đôi mắt hạnh tròn trịa từng có bọng mắt nhẹ, lúc nào cũng trong veo linh động, nhưng giờ đây mỡ trên mặt tiêu biến, khiến hốc mắt trũng sâu.

Bây giờ, cô trông vô cùng tiều tụy, so với trước kia, chẳng khác nào một đóa hoa tươi đẹp đang dần héo úa.

Chiều thứ Sáu không có tiết học, Văn Dã đưa Lâm Diểu đến bệnh viện làm PET để đánh giá tình trạng.

Trước khi đi, cô ghé vào nhà vệ sinh.

Khi đang rửa tay dưới vòi nước, cô vô tình nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía nhà vệ sinh nam vọng ra.

"Đúng rồi, chiều nay tôi có đến bệnh viện. Còn đụng mặt Lâm Diểu nữa, suýt thì giật mình! Trông cậu ta thay đổi nhiều quá, chẳng khác gì nữ quỷ, không cần hóa trang cũng đủ dọa người rồi."

"Trước đây cậu ta kiêu ngạo cỡ nào chứ? Đúng kiểu mỹ nhân băng giá, chẳng thèm để mắt đến tôi. Bây giờ thì sao? Heh, dù có tự nhào vào tôi cũng chẳng thèm đoái hoài."

Lâm Diểu nhận ra ngay giọng nói này.

Là Từ Lạc—chính tên hồi học kỳ trước lái xe sang đậu trước ký túc xá, nhất quyết đòi đưa cô về.

Cô rút một tờ giấy lau khô tay, rồi bước ra ngoài mà không ngoảnh lại.

Khi cùng Văn Dã rời khỏi bệnh viện, mặt trời đã gần khuất.

Bầu trời bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ rực.

Bên đường, một bà lão trùm khăn vải đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, trước mặt bày vài cái rổ tre.

Bên trong xếp đầy hoa dành dành và hoa nhài để bán.

Một số bông hoa nhài còn được kết thành vòng tay bằng sợi kẽm mảnh, có loại nhỏ giá ba tệ, loại lớn năm tệ, còn được thắt thêm ruy băng xanh, trông rất đẹp mắt.

Mấy cô gái trẻ đứng lại chọn mua.

Văn Dã liếc qua, rồi cũng bước đến, mua một chiếc vòng năm tệ.

Anh cúi đầu, cẩn thận quấn vòng hoa nhài quanh cổ tay gầy nhỏ của Lâm Diểu.

Lâm Diểu rất thích.

Lên xe rồi, cô nâng cổ tay lên, đưa đến chóp mũi, khẽ hít một hơi—

Hương hoa nhài thanh mát dễ chịu, len lỏi vào lòng.

Lâm Diểu khóe mắt cong cong, nhìn Văn Dã cười nhẹ:

"Anh đã từng nghe câu này chưa? 'Kiếp này đeo hoa, kiếp sau sẽ xinh đẹp.'"

Văn Dã tất nhiên là chưa nghe qua.

Ngón tay thon dài của anh khẽ tựa lên vô lăng, quay đầu nhìn cô, khóe môi mang theo ý cười:

"Kiếp này cũng đã rất xinh đẹp rồi."

"Không hề đẹp chút nào."

Lâm Diểu cụp mắt, ánh nhìn thoáng ảm đạm.

Môi cô mím thành một đường thẳng, giọng nói nhỏ đi hẳn.

Dù sao cũng là con gái, làm sao có thể hoàn toàn không để ý đến ngoại hình của mình, nhất là khi đứng trước người mình thích.

Văn Dã vừa định đạp ga thì lại thả lỏng chân.

Anh buông tay khỏi vô lăng, tháo dây an toàn, rồi nghiêng người về phía cô.

Đôi mắt đen sâu hun hút khẽ nheo lại, giọng anh thấp trầm, chậm rãi nói:

"Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, thật ra không phải là buổi sáng hôm đó, khi Triệu Mỹ Oanh đưa em về nhà."

Lâm Diểu sững sờ.

Cô ngẩng lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm như màn đêm của anh.

Anh tiếp tục, giọng trầm ấm và mang theo từ tính:

"Anh đã thấy em từ sớm hơn nhiều."

"Lúc đó, cách một tấm kính rất lớn, anh nhìn thấy em mặc váy dài thuỷ tụ thướt tha..."

"Lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua, anh mới thấy một cô gái đẹp đến vậy."

"Làm anh cảm thấy..."

Anh dừng lại một chút, ánh mắt thoáng chút hồi tưởng, giọng nói càng thêm dịu dàng:

"Như một tiểu tiên nữ từ Dao Trì giáng trần."

Tim Lâm Diểu đập thình thịch, cô mở to mắt, không dám tin.

Ánh hoàng hôn màu cam đỏ xuyên qua cửa xe, đổ bóng xuống gương mặt anh, làm nổi bật đường nét ngũ quan sắc sảo đến mức như được điêu khắc.

Anh khẽ cong khóe môi, giọng nói trầm thấp mà mềm mại đến khó tin:

"Cho đến bây giờ, ngay giây phút này—cảm giác ấy vẫn chưa từng thay đổi dù chỉ một chút."