Lâm Diểu chỉ nghe thấy phần chụp X-quang, còn phần kiểm tra sau đó cô nhất thời nghe không rõ. Nhưng theo lẽ thường, càng phải làm nhiều xét nghiệm ở bệnh viện thì càng không phải chuyện tốt—điều đó có nghĩa là cơ thể cô có thể đã gặp vấn đề nghiêm trọng.
Văn Dã nhận lấy hai tờ phiếu thu, ánh mắt lướt qua bốn chữ "sinh thiết tủy xương", sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Nhưng chỉ sau một giây, khi anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ, toàn bộ sự bất an và lo lắng trong mắt đều bị anh đ.è xu.ống.
"Bây giờ mấy kiểm tra này đều rất phổ biến, em cứ ngồi đây chờ, anh đi đóng tiền rồi quay lại dẫn em đi."
Giọng anh nhẹ nhàng, pha chút trấn an, khiến Lâm Diểu bớt sợ hơn một chút. Cô đi đi đôi ủng tuyết vào, đứng dậy: "Em đi cùng anh nhé, đỡ mất công anh phải chạy qua chạy lại."
Chụp X-quang rất nhanh, nhưng phiền phức nhất là sinh thiết tủy xương. Bác sĩ tiêm thuốc tê cục bộ, sau đó dùng kim sinh thiết chọc vào khe xương bên hông xương chậu, toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười phút.
Văn Dã đứng bên ngoài phòng quan sát, cúi đầu liên tục tra cứu các thông tin liên quan về xét nghiệm này. Khi nhìn thấy hình ảnh cây kim chọc tủy vừa dài vừa to trên điện thoại, tim anh nhói lên từng cơn.
Đến khi Lâm Diểu bước ra khỏi phòng kiểm tra, anh lập tức tiến lên đỡ lấy cô, trong đôi mắt đen láy ngập tràn đau lòng, giọng nói khàn khàn hỏi:
"Em có ổn không? Có đau lắm không?"
Lâm Diểu lần đầu tiên bị cây kim dài như thế đâm vào, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi, gương mặt có chút tái nhợt. Cô lắc đầu:
"Có tiêm thuốc tê mà, chỉ hơi đau một chút thôi."
Văn Dã lấy thuốc giảm đau đã kê cho cô uống.
Kết quả chụp X-quang có sau hai tiếng, nhưng báo cáo sinh thiết tủy xương phải đợi năm ngày nữa mới có. Lâm Diểu vẫn phải tiếp tục nằm viện, còn Văn Dã vốn định ban ngày cũng ở lại chăm cô, nhưng lại bị cô đuổi đi.
"Em đâu có bệnh đến mức không thể tự lo cho bản thân, ăn cơm thì đi thang máy xuống căng tin là được rồi. Anh ở đây chỉ làm em mất tập trung khi xem phim thôi."
Văn Dã nghĩ đến những bệnh liên quan đến sinh thiết tủy, nào là thiếu máu bất sản*, xơ hóa tủy xương*, bệnh bạch cầu, thậm chí còn có đa u tủy xương*. (*Thiếu máu bất sản là hiện tượng thiếu máu do rối loạn chức năng tủy xương. Bệnh có thể gây ra nhiều biến chứng như nhiễm trùng, thừa sắt trong máu, suy tim, phát triển ung thư vú thứ phát,... Thiếu máu bất sản nặng có thể dẫn tới tử vong. *Xơ hóa tủy xương (MF) là một bệnh ung thư tủy xương hiếm gặp, nằm trong nhóm bệnh tăng sinh tủy ác tính (MPN). Bệnh xảy ra khi tế bào xương sinh ra quá nhiều tế bào máu phát triển và hoạt động bất thường. *Đa u tuỷ xương là một bệnh máu ác tính. Bệnh đặc trưng bởi sự tăng sinh tích luỹ ác tính tế bào dòng plasmo trong tuỷ xương và một số cơ quan khác, dẫn đến tăng sinh các kháng thể đơn dòng trong máu gây phá huỷ xương, tạo thành nhiều ổ tiêu xương dẫn đến gãy xương bệnh lý, rối loạn chức năng nhiều cơ quan: suy thận, thiếu máu, suy giảm miễn dịch...)
Nếu thực sự là những bệnh đó, chi phí phẫu thuật chắc chắn sẽ là một khoản khổng lồ. Sau khi mua chiếc xe cũ, số tiền tiết kiệm của anh còn lại không đáng bao nhiêu, bây giờ có thể kiếm thêm được chút nào hay chút ấy.
Vậy nên ban ngày anh vẫn đi xăm hình cho khách, tối lại đến bệnh viện ở bên cô.
Nhân lúc anh không ở đây, Lâm Diểu cũng cầm điện thoại tra cứu. Nhưng bệnh nào cũng khó chữa, đều có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Cô đặt điện thoại xuống, lấy chăn trùm kín đầu, cắn môi để không phát ra tiếng, nước mắt lặng lẽ chảy đầy mặt.
Ai mà không sợ chết chứ? Cô còn chưa tròn mười chín, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu. Cô chưa học xong, còn rất nhiều chuyện chưa làm, người cô thích cũng chưa biết rằng cô thích anh.
Tối đến, khi Văn Dã quay lại, Lâm Diểu đã khôi phục dáng vẻ tươi cười như thường ngày.
Cô hào hứng kể cho anh nghe về bộ phim Hàn mình đang xem:
"Nam chính là người ngoài hành tinh, siêu lợi hại luôn! Nữ chính đang lái xe thì suýt lao xuống vách núi, cô ấy hét to tên nam chính, thế là anh ấy từ trên trời đáp xuống, dùng tay không chặn chiếc xe lại ngay mép vực."
Văn Dã ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, cầm dao gọt vỏ một quả táo.
Nhắc đến người ngoài hành tinh, trong trí nhớ của anh chỉ có bộ phim "E.T" mà trường từng chiếu hồi tiểu học, trong đó người ngoài hành tinh xấu lạ nhưng cũng khá đáng yêu.
Nghe cô gái nhỏ miêu tả, anh chỉ thấy năng lực này cũng khá hay. Nếu anh cũng có, lỡ như cô gặp nguy hiểm, chỉ cần gọi tên anh một tiếng, anh có thể ngay lập tức xuất hiện che chắn trước cô.
Anh hỏi: "Nam diễn viên Hàn Quốc đóng vai người ngoài hành tinh đó đẹp trai không?"
Anh biết bây giờ nhiều cô gái xem phim là mê luôn nam chính, Bảnh Nhất Phàm nói em gái cậu ta cũng vậy, hôm nay gọi người này là chồng, mai xem phim khác lại đổi chồng mới.
"Đẹp trai lắm!" Lâm Diểu mở điện thoại ra, cho anh xem ảnh nam chính.
Văn Dã liếc qua màn hình, thấy một người đàn ông mắt một mí, gương mặt thanh tú nho nhã, liền hỏi cô: "Em thích kiểu thế này à?"
Văn Dã khẽ cong môi cười, đưa quả táo đã gọt vỏ cho cô: "Ăn nhiều trái cây vào, bổ sung vitamin."
Lâm Diểu nhận lấy, nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn thấy một vết xước trên lòng bàn tay anh—vết thương còn rất mới, trông khá sâu.
Cô lập tức nhíu mày, lo lắng hỏi: "Tay anh bị sao vậy?"
"Sáng nay lúc vẽ thiết kế, gọt bút chì không cẩn thận nên bị dao rọc giấy cứa trúng thôi, không có gì to tát cả." Văn Dã thản nhiên nói.
Kết quả kiểm tra chưa có, lòng anh cứ treo lơ lửng, bất an và bồn chồn chiếm trọn suy nghĩ, làm gì cũng không tập trung nổi. Ngay cả lúc thiết kế mẫu xăm cho khách, nét vẽ cũng nguệch ngoạc, lộn xộn, gọt bút chì cũng liên tục mất tập trung, đầu óc chỉ nghĩ đến những căn bệnh có thể xảy ra.
"Dù vậy cũng phải dán băng cá nhân chứ! Anh cứ để thế, lỡ chạm nước nhiễm trùng thì sao?" Lâm Diểu không vui trách móc, rồi bảo anh lấy giúp cô cái ba lô.
Cô cắn một miếng táo, lục tìm một miếng băng cá nhân rồi dán lên tay anh, sau đó lại cắn thêm một miếng nữa, hai bên má phồng lên, giận dỗi trừng mắt nhìn anh: "Anh lúc nào cũng chăm sóc em kỹ càng từng chút một, còn bản thân mình thì chẳng để tâm gì cả!"
Văn Dã thực sự thấy vết thương này chẳng đáng là gì, không phải gãy tay gãy chân, nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn như quả hạnh của cô gái nhỏ, anh vẫn kiềm lại nụ cười nơi khóe môi, ngoan ngoãn gật đầu cam đoan: "Biết rồi, sau này anh sẽ chú ý."
Anh cầm phích nước đi xuống phòng đun nước sôi.
Bên giường bệnh cạnh Lâm Diểu, chiều hôm qua có một bác gái mới nhập viện.
Lúc này, bà ấy chủ động vén rèm ngăn cách giữa hai giường lên, tươi cười bắt chuyện với cô: "Cô bé này, bạn trai cháu đối với cháu tốt thật đấy, tối nào cũng đến đây trông chừng. Nhìn mặt mũi thì có vẻ lạnh lùng ít nói, ai ngờ lại biết thương yêu người khác thế này."
Chuyện bị hiểu lầm như thế không phải lần một lần hai, Lâm Diểu sớm đã quen, cô xua tay giải thích: "Không phải đâu ạ, bác hiểu lầm rồi, anh ấy là anh trai cháu."
Bác cười giải thích: "Chủ yếu là vì hai đứa trông hòa hợp quá, hoàn toàn không giống con trai con gái nhà bác, cứ động tí là cãi nhau, chỉ vì chút chuyện nhỏ cũng có thể làm ầm ĩ cả nhà. Ngược lại, trông hai đứa còn giống một cặp tình nhân đang yêu hơn ấy."
Hàng mi Lâm Diểu khẽ rung, tim đập thình thịch, nhưng rồi nghĩ đến kết quả kiểm tra vẫn chưa có, lòng cô lại lặng xuống trong chớp mắt.
Đêm trong bệnh viện rất yên tĩnh.
Văn Dã nằm trên chiếc giường gấp cạnh giường của Lâm Diểu.
Giường làm bằng vải bạt, nằm xuống là phần giữa lún sâu xuống một khoảng. Với thân hình cao lớn của anh, chiều dài của giường không đủ, phải co chân lại một chút mới nằm được.
Ngủ ở đây vốn không thể nào thoải mái, nhưng sự khó chịu này chẳng đáng gì so với nỗi giày vò trong lòng anh mấy ngày nay.
Những lo lắng, bất an mà ban ngày cố che giấu, đến đêm cuối cùng cũng không thể giấu nổi nữa. Anh cau mày thật chặt, đôi mắt đen nhánh lặng lẽ và lâu thật lâu dừng lại trên cô gái nhỏ đang ngủ say trên giường bệnh.
Cô ngủ rất ngoan, hàng mi dài rậm khẽ rủ xuống.
Từ trước đến nay, trong suy nghĩ của anh, tương lai của cô là một trường đại học danh tiếng, là thành tích xuất sắc, là sau khi tốt nghiệp có thể vào làm ở một công ty nước ngoài, mỗi ngày đều xinh đẹp, rạng rỡ xuất hiện trong những tòa văn phòng sang trọng.
Rồi cô sẽ làm việc hai ba năm, gặp được một người đàn ông ưu tú, xuất sắc, lúc nào cũng nâng niu cô trong lòng bàn tay, sau đó kết hôn, sinh con, cả đời thuận lợi, hạnh phúc viên mãn.
Lâm Diểu lẽ ra không nên có bất kỳ liên quan nào đến những căn bệnh ấy.
Trừ khi ông trời mù lòa, cố tình không chịu chấp nhận sự tồn tại của những điều tốt đẹp trên thế gian này.
Văn Dã gần như thức trắng cả đêm, đôi mắt vẫn mở cho đến khi trời hửng sáng, rồi chờ đến khi ánh nắng rọi sáng khắp nơi, Lâm Diểu cũng tỉnh dậy, lúc ấy anh mới rời giường, rửa mặt qua loa rồi đi mua bữa sáng.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể lấy kết quả sinh thiết tủy xương.
Văn Dã đến chỗ máy in tự động lấy báo cáo, sau đó cùng Lâm Diểu đến phòng khám ngay khi bác sĩ vừa bắt đầu làm việc.
Vị bác sĩ chuyên khoa tóc đã hoa râm, mặc áo blouse trắng, gương mặt hiền hòa: "Hai cháu ngồi trước đã."
Ông đeo kính, nhận lấy hai tờ báo cáo từ tay chàng trai, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ, gương mặt dần trở nên nghiêm túc.
Văn Dã và Lâm Diểu đều nhìn thấy điều đó, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
Bác sĩ ngước mắt nhìn hai người, trong mắt một người đã ngoài năm mươi như ông, bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ.
Ông đề nghị: "Hai cháu có thể gọi phụ huynh đến không? Để bố mẹ cùng nghe kết quả."
Sự bất an trong lòng Văn Dã càng thêm mãnh liệt.
Anh cố giữ bình tĩnh, giọng trầm ổn: "Không có bố mẹ, cháu là anh trai em ấy. Cháu có mặt là đủ."
Bác sĩ thoáng thở dài, ánh mắt nhìn họ nhiều thêm vài phần thương cảm, giọng nói chậm rãi:
"Dựa theo kết quả kiểm tra, cô bé mắc bệnh u lympho Hodgkin*, hơn nữa còn thuộc dạng ác tính. Những triệu chứng trước đây như sốt, đổ mồ hôi trộm* không phải do cảm cúm, mà chính là biểu hiện của ung thư hạch bạch huyết." (*Bệnh u lympho Hodgkin (hay còn gọi là ung thư hạch) là một trong những bệnh ung thư đặc trưng bởi sự tăng sinh tế bào ác tính xảy ra trong một hoặc nhiều hạch bạch huyết. Điển hình là u xuất hiện ở một hạch bạch huyết rồi sau đó lan dần theo thứ tự đến các hạch khác, lách, gan và tủy xương. *Đồ mồ hôi trộm là những đợt ra mồ hôi vào ban đêm nhiều đến mức làm ướt áo quần và giường ngủ, thường khiến chúng ta nghĩ đến tình trạng bệnh lý tiềm ẩn trong cơ thể.)
Như thể có một tiếng chiêng nặng nề giáng xuống ngay bên tai, Lâm Diểu đột nhiên bị ù tai, sắc mặt tái nhợt trong chớp mắt.
Trái tim Văn Dã thắt chặt dữ dội, yết hầu khó khăn chuyển động, giọng nói khàn khàn, run rẩy: "Vậy... điều trị như thế nào ạ?"
Đầu óc Lâm Diểu trở nên trống rỗng.
Rõ ràng đây là chuyện liên quan trực tiếp đến cô, cô nên tập trung lắng nghe, nhưng mỗi lần cố gắng tập trung, ý thức lại mơ hồ, chỉ nghe loáng thoáng những từ như hóa trị, xạ trị, ghép tủy.
Cuối cùng, là Văn Dã nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, dắt cô rời khỏi phòng khám.
Phòng chờ khám bệnh đã đông người hơn.
Có người lớn, có trẻ con, có những người đi một mình, cũng có những người được người thân đi cùng. Những tiếng trò chuyện lẫn lộn vang lên bên tai Lâm Diểu, nhưng cô lại cảm thấy bản thân như đang tách biệt với tất cả, rõ ràng đứng giữa đám đông, nhưng lại như lạc lõng bên ngoài thế giới này.
Cô theo chân Văn Dã lấy thuốc, đi thang máy xuống lầu, rồi bước ra khỏi bệnh viện.
Mặt trời đã lên, nhưng không có lấy một chút hơi ấm.
Ánh sáng chói chang nhưng trống rỗng, chiếu lên người cũng chẳng làm cô thấy ấm áp hơn chút nào.
Tay chân cô, cả trái tim cô, đều lạnh lẽo.
Bàn tay lớn đang nắm lấy tay cô, lúc nào cũng nóng ấm, nhưng giờ đây cũng lạnh như băng, không thể truyền chút hơi ấm nào sang cho cô.
Văn Dã ghé vào tiệm ăn sáng ven đường, mua một cốc sữa đậu nành nóng rồi nhét vào tay cô, cố gắng thả lỏng đôi môi căng cứng, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Bác sĩ nói rồi, u này là loại dễ chữa nhất trong tất cả các bệnh ung thư. Hơn nữa, em mới ở giai đoạn đầu. Chỉ cần uống thuốc, hóa trị đúng cách, chắc chắn có thể khỏi bệnh."
Cô ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn nước, cuối cùng không thể kiềm chế, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống:
"Hóa trị tốn rất nhiều tiền."
Đây là một vấn đề rất thực tế.
Rất nhiều gia đình vì bệnh nặng mà nợ nần chồng chất, hơn nữa, chăm sóc người bệnh cũng là một việc kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cha mẹ ruột không cần cô, cha mẹ nuôi cũng để cô một mình ở trong nước.
Dựa vào đâu mà Văn Dã—người chẳng có chút quan hệ huyết thống nào với cô—phải gánh vác cô chứ?
Anh cũng chưa đến hai mươi tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu, tại sao lại phải cõng trên lưng gánh nặng như cô?
Cô đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào, nước mũi cũng khẽ sụt sịt:
"Cho dù tốn nhiều tiền như thế, cuối cùng cũng có thể không chữa khỏi. Em đã nợ anh quá nhiều rồi, bây giờ lại mắc phải căn bệnh không đáy này... Anh đừng lãng phí vào em nữa."
"Em đang nói linh tinh gì đấy! Còn chưa bắt đầu chữa, sao đã nói là không chữa khỏi?!"
Văn Dã cau chặt mày, lớn tiếng quát.
Giọng điệu rắn rỏi, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi đưa tay lau nước mắt cho cô, động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng.
"Tiền là thứ em không cần lo nhất."
Anh nhướng mày, giọng điệu có chút kiêu ngạo:
"Em có biết 'thâm tàng bất lộ' nghĩa là gì không?"
"Lúc anh đủ tuổi trưởng thành, đã nhận được một khoản bảo hiểm được đóng từ khi còn nhỏ. Đến giờ vẫn chưa động vào xu nào."
"Hơn nữa, trước đây, phòng cải cách nhà máy không phải đã đến nhà mình đăng ký rồi sao? Đợi đến khi nhà cũ giải tỏa, chẳng phải một hai triệu sẽ về tay ngay à?"
Đôi mắt đen sâu thẳm của chàng trai nhìn cô chăm chú.
Ngón tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt còn vương nơi đuôi mắt cô.
Giọng nói trầm thấp, dịu dàng, như một lời cam kết:
"Có anh ở đây, em gái anh phải sống đến trăm tuổi."