Cháy Bỏng

Chương 34: Một cái vỗ giòn giã đáp xuống mông cô



Học kỳ hai năm nhất, Lâm Diểu gần như gắng gượng để hoàn thành.

Sau kỳ thi cuối kỳ, cô đến trường làm thủ tục bảo lưu.

Giai đoạn hóa trị thứ hai sẽ có tần suất cao hơn, cơ thể chịu tổn thương nhiều hơn, phản ứng khó chịu cũng sẽ nặng nề hơn.

Mùa hè này, cô không thể đi làm gia sư nữa. Với dáng vẻ tiều tụy thế này, phụ huynh nào dám giao con mình cho cô chứ?

Cuối cùng, cô tìm được một công việc chỉnh sửa bản thảo online, mỗi ngày chỉ cần ngồi trước máy tính làm việc.

Văn Dã làm việc ở tiệm xăm, gần như mỗi giờ đều gọi cho cô một cuộc, bảo cô nghỉ ngơi một chút, đừng làm việc quá sức.

Sắp đến 12 giờ trưa, điện thoại lại vang lên.

Giọng anh khàn khàn truyền qua loa điện thoại: "Có một khách hàng vẫn chưa làm xong hình xăm, trưa nay anh không về ăn cơm đâu. Em hâm nóng đồ ăn rồi tự ăn trước đi."

"Vậy để em chuẩn bị rồi mang đến cho anh nhé?" Lâm Diểu nghe xong, lập tức nói.

"Không cần đâu, anh ăn tạm gì đó bên ngoài là được rồi. Giờ đang lúc nóng nhất trong ngày, em đừng chạy lung tung, coi chừng bị say nắng."

Sợ cô vẫn cố chấp muốn mang cơm đến, Văn Dã suy nghĩ một chút rồi nói:

"Mấy hôm trước em nấu chè đậu xanh ngon lắm, nấu thêm một nồi đi, chờ anh về uống."

Ăn trưa xong, Lâm Diểu vo một bát đậu xanh, bỏ vào nồi điện nấu.

Sợ chè bị khê hoặc trào ra ngoài, cô phải ở nhà trông chừng.

Đang cầm muỗng khuấy đều, thì đột nhiên—"Cộc! Cộc! Cộc!"

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.

Cô vặn nhỏ lửa, đi đến cửa, cách một lớp cửa hỏi: "Ai đấy?"

Bên ngoài, giọng nói vênh váo, hống hách vang lên lớn tiếng: "Là tôi!"

Lâm Diểu nghe ra giọng của Chương Đồng.

Từ sau khi cô nhận ra tình cảm của mình dành cho Văn Dã, Chương Đồng có nhờ vả gì cô cũng không giúp nữa, vì vậy hai người dần dần mất liên lạc.

Lúc này, Chương Đồng khoanh tay đứng bên ngoài, sắc mặt đầy vẻ mỉa mai và tức giận.

Khi cửa vừa mở ra, nhìn thấy dáng vẻ gầy gò, tiều tụy của Lâm Diểu, cô ta sững người một lát.

Nhưng rất nhanh, cơn giận lại bùng lên, cô ta khí thế hùng hổ chất vấn: "Cô coi tôi là trò đùa à? Rất vui đúng không?"

Lâm Diểu không hiểu, cau mày: "Chị nói gì vậy?"

Chương Đồng hừ lạnh một tiếng, giọng đầy châm chọc:

"Từ lúc tôi biết cô và Văn Dã chẳng có chút quan hệ huyết thống nào, tôi đã thấy kỳ lạ rồi. Hóa ra hai người giả vờ là anh em rồi vụng trộm yêu đương à? Thế này có phải thấy kí.ch th.ích lắm không? Có cảm giác lén lút, cấm kỵ đúng không? Cũng chỉ có tôi ngu ngốc, còn nhờ cô giúp tôi theo đuổi Văn Dã. Cô nhìn tôi bận trước bận sau, chạy đông chạy tây mà vẫn chẳng lọt nổi vào mắt cậu ấy, trong lòng cô hẳn là đắc ý lắm nhỉ?"

"Chị đang nói linh tinh gì thế?"

Sắc mặt Lâm Diểu lạnh hẳn xuống, cô tức giận định đóng cửa, nhưng Chương Đồng chưa nói xong, liền túm chặt lấy cổ tay cô, không cho cô nhúc nhích.

Cô ta cười nhạt, châm chọc tiếp:

"Cô còn không chịu nhận? Cô có biết bây giờ Văn Dã đang làm gì không?"

"Tòa nhà Quảng Mậu mới xây ấy, cao hơn bốn mươi tầng. Cậu ấy chỉ dùng một sợi dây thừng, treo mình lơ lửng trên đó để thay kính đấy."

Hôm nay, Chương Đồng đi ăn với bạn ở một nhà hàng gần đó.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta vô tình thấy một bóng người treo lơ lửng giữa không trung—

Chính là Văn Dã.

Cô ta cảm thấy kỳ lạ.

Trước đó, khi đến tiệm xăm của Văn Dã, cô ta từng gặp Bành Nhất Phàm vài lần và cũng đã kết bạn QQ với cậu ta.

Ban đầu, Bành Nhất Phàm còn ấp úng không muốn nói.

Cô ta nghĩ đủ mọi cách để moi tin, cuối cùng mới biết được—Lâm Diểu mắc u lympho, còn Văn Dã thì đang liều mạng kiếm tiền để chữa bệnh cho cô ấy.

Nghĩ đến những hành động trước đây của Văn Dã đối với Lâm Diểu, càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy không đúng.

"Anh trai ruột còn chưa chắc làm được đến mức đó. Văn Dã dựa vào cái gì mà vì một đứa em gái nhận nửa đường, không chung một giọt máu như cô, mà liều mạng như vậy? Nếu nói hai người không có quan hệ mờ ám, ma quỷ cũng chẳng tin!"

"Nhìn thì trong sáng, ngây thơ lắm, thực ra sớm đã lăn giường với Văn Dã rồi đúng không?"

Ánh mắt Chương Đồng đầy khinh thường, lướt qua khuôn mặt gầy guộc, xanh xao của thiếu nữ, giọng nói càng thêm chua ngoa:

"Nhưng giờ cô cũng chẳng còn xinh đẹp nữa. Vậy mà vẫn có thể khiến Văn Dã vì cô mà liều mạng, chẳng lẽ là do kỹ thuật trên giường quá giỏi?"

Phát tiết xong, Chương Đồng mới nghênh ngang bỏ đi.

Lâm Diểu như bị ai đó tát thẳng vào mặt, nóng rát và đau đớn.

Cô cảm thấy nhục nhã đến mức không biết trốn vào đâu.

Nhưng không phải vì những lời cay nghiệt kia—

Mà là vì những gì Văn Dã đã làm vì cô.

Cô tìm đến tòa nhà Quảng Mậu mà Chương Đồng nói.

Giữa trưa hơn hai giờ, mặt trời chói chang như thiêu đốt, hơi nóng cuộn lên từng đợt, mặt đường nhựa như sắp bốc khói.

Gần như chẳng có ai qua lại, xe cộ cũng thưa thớt.

Lâm Diểu đứng giữa con phố vắng lặng, ngẩng đầu nhìn lên cao.

Ánh mặt trời gay gắt khiến mắt cô cay xè, nước mắt tràn ra.

Lâm Diểu đưa mu bàn tay lên lau, cuối cùng cũng nhìn thấy vài bóng người lơ lửng giữa không trung trên tòa nhà cao tầng.

Trong số đó, có một dáng hình mà cô quen thuộc nhất—

Lúc này, anh đang ở độ cao khoảng tầng 46.

Chỉ nghĩ đến việc đứng yên một chỗ, cúi đầu nhìn xuống từ độ cao đó thôi cũng đã khiến chân cô mềm nhũn, tim thắt lại vì sợ hãi.

Vậy mà Văn Dã giờ đây lại bị treo lơ lửng giữa không trung, chỉ được bảo hộ bởi một sợi dây thừng buộc quanh người.

Chỉ cần xảy ra chút sơ suất—

Anh sẽ tan xương nát thịt.

Nước mắt một lần nữa tuôn trào, lần này, cô có lau thế nào cũng không hết.

Cả người Lâm Diểu như lạnh toát, máu huyết như đông cứng lại, trái tim dường như bị ai đó bóp nghẹt, khiến cô nghẹn thở, không sao hít thở được.

Ngay từ đầu, Văn Dã đã lừa cô.

Căn bản không có khoản tiền bảo hiểm kếch xù nào cả.

Mỗi lần hóa trị, mỗi cuộc kiểm tra đắt đỏ—

Đều là anh đánh cược mạng sống của mình để kiếm tiền cho cô.

Cô không thể chịu đựng thêm nữa, quỵ xuống đất, đầu vùi sâu vào đầu gối, khóc nức nở đến không thành tiếng.

Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân mình ích kỷ và vô liêm sỉ đến vậy.

Cô chẳng khác nào một con ma cà rồng, không biết xấu hổ mà bám vào Văn Dã, hút cạn máu anh để tiếp tục sống.



Làm công việc này, tiền lương đều được thanh toán ngay.

Văn Dã nhận lấy xấp tiền mặt đưa tới, đếm qua một lượt, xác nhận không có vấn đề gì rồi cuộn lại nhét vào túi quần.

Không phải lúc nào cũng có khách đến xăm hình, lúc rảnh rỗi anh lại làm công việc này. Vì điều kiện làm việc khắc nghiệt, mức độ nguy hiểm cao nên tiền công cũng cao.

Chỉ hai tiếng rưỡi đồng hồ làm việc buổi chiều, anh đã kiếm được hai nghìn tệ—vừa đủ cho một lần hóa trị của cô gái nhỏ.

Văn Dã quay về tiệm xăm trước.

Suốt buổi chiều làm việc trên cao dưới cái nắng gay gắt, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, bốc lên mùi khó chịu.

Trong tiệm có để sẵn một bộ quần áo sạch, anh thay đồ rồi mới về nhà.

Trên đường về, thấy một chiếc xe bán dưa hấu, anh dừng lại chọn một quả dưa không hạt loại Kỳ Lân.

Khi về đến nhà, trong phòng khách không một bóng người.

Trên bàn ăn có đặt một chiếc nồi nhỏ, bên trên còn được phủ một tấm nhựa che lại.

Nhân lúc Lâm Diểu còn chưa xuống, Văn Dã tranh thủ vào phòng tắm tắm thêm một lần nữa, sau đó mới gọi cô xuống ăn dưa hấu.

Nhưng mãi không có ai trả lời.

Anh đoán chắc cô vẫn chưa ngủ dậy, bèn đặt dưa hấu vào tủ lạnh trước rồi đi đến bàn ăn định uống hết chỗ chè đậu xanh kia.

Ánh mắt chợt lướt qua một mẩu giấy nhỏ bị đè dưới đáy nồi.

Anh cầm lên xem, nhưng còn chưa kịp đọc hết, nụ cười trên môi đã cứng đờ lại—

Văn Dã lập tức lao thẳng lên lầu.

Trong phòng không có ai.

Vali cùng hầu hết đồ đạc của cô—

Cũng biến mất.

Anh gọi liên tục ba cuộc điện thoại, nhưng tất cả đều báo không thể kết nối.

Thời tiết mùa hè thay đổi thất thường.

Buổi trưa trời vẫn còn nắng gắt, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên từ mặt đất.

Chớp mắt một cái, bầu trời đã phủ đầy những đám mây đen dày đặc.

Giọt mưa đầu tiên rơi xuống, "tách" một tiếng.

Vài giây sau, giọt thứ hai rơi theo.

Không ngoài dự đoán, chẳng bao lâu nữa sẽ là một trận mưa xối xả.

Bành Nhất Phàm xách theo một túi kem que mua sỉ, vội vã chạy về nhà.

Vừa đến chỗ rẽ, cậu ta suýt nữa đâm sầm vào một người chạy còn nhanh hơn mình.

"Aiya!" Cậu ta kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là anh Dã!

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Văn Dã trong bộ dạng hoang mang luống cuống đến thế.

Đôi mắt đen kịt đầy ắp bất an và lo lắng tột độ, như thể vừa đánh mất một thứ gì đó quan trọng nhất trong đời.

"Có chuyện gì vậy anh Dã?" Bành Nhất Phàm cũng hoảng theo, vội vàng hỏi.

Văn Dã chợt nhớ đến mối quan hệ thân thiết giữa em họ Bành Tư Gia của Bành Nhất Phàm và Lâm Diểu, liền nói ngay:

"Cho tao số của Bành Tư Gia."

Bành Nhất Phàm vẫn còn ngơ ngác, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Cậu ta lấy điện thoại ra, lật danh bạ tìm số rồi đưa qua:

"Nè, số này nè."

Văn Dã siết chặt điện thoại, nghe từng tiếng tút dài vọng lại trong loa, lòng như lửa đốt.

Chỉ mười mấy giây mà dài đằng đẵng như cả thế kỷ.

Ngón tay anh run rẩy không thể kiểm soát được.

Cuối cùng cũng có người bắt máy.

Anh lập tức lên tiếng, giọng khàn đặc, mang theo sự cầu khẩn đầy thấp thỏm:

"Anh là Văn Dã. Làm ơn giúp anh liên lạc với Lâm Diểu, hỏi xem em ấy đang ở đâu."

Cúp máy xong, Bành Nhất Phàm mới giật mình nhớ ra điều gì đó, liền "a" một tiếng.

"Anh Dã, anh tìm Lâm Diểu hả? Lúc chiều em có thấy cô ấy kéo vali lên tuyến 573, còn tưởng là về trường... Nhưng mà chẳng phải đang nghỉ hè rồi sao..."

Bành Nhất Phàm còn chưa kịp lẩm bẩm xong, bóng dáng trước mặt đã biến mất không dấu vết.

"Ầm—"

Một tiếng sấm rền vang.

Trận mưa xối xả trút xuống.

Bành Nhất Phàm vội vàng chạy thẳng về nhà.



Lâm Diểu ngồi trong phòng chờ của ga tàu hỏa.

Cô đã mua vé đến một thành phố lân cận, bây giờ còn chưa đến hai mươi phút nữa là tàu khởi hành.

Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên bần bật.

Cô lật màn hình lên xem, lần này không phải Văn Dã gọi, mà là Bành Tư Gia.

Để tránh phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn, cô cũng không bắt máy.

Sau vài lần chuông đổ, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Nhưng rất nhanh, một tin nhắn Q.Q được gửi đến:

【Diểu Diểu, chị đang ở đâu vậy? Sao không bắt máy? Lúc nãy Văn Dã nhờ em liên lạc với chị, nghe giọng anh ấy gấp lắm luôn ấy!】

Mũi Lâm Diểu lại cay xè.

Cô không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Cô sẽ chuyển đến một thành phố khác, đi làm kiếm chút tiền, cố gắng cầm cự cho đến những ngày cuối cùng của cuộc đời.

Dĩ nhiên cô cũng muốn sống tiếp.

Nhưng mạng của cô là mạng, mạng của Văn Dã cũng là mạng.

Dựa vào đâu mà anh phải luôn âm thầm hy sinh vì cô như vậy?

Loa phát thanh vang lên, thông báo chuyến tàu của cô sắp vào ga.

Lâm Diểu hít sâu một hơi, vươn tay định kéo lấy tay cầm vali.

Nhưng còn có một bàn tay khác nhanh hơn cô một giây.

Đó là một bàn tay lạnh lẽo, thon dài, siết chặt lấy tay cầm vali đến mức các khớp ngón tay nổi lên rõ ràng.

Gân xanh chằng chịt hiện lên trên mu bàn tay ấy.

Vẫn còn ướt sũng.

Những giọt nước chậm rãi lăn xuống theo mu bàn tay.

Lâm Diểu siết chặt lòng bàn tay, hàng mi dài run rẩy ngước lên, liền trông thấy Văn Dã toàn thân ướt đẫm, tóc đen rối bời dính trên xương mày, hàm răng siết chặt nơi khớp hàm.

Đôi mắt đen ấy rực cháy một ngọn lửa, muốn kiềm chế nhưng không thể kiềm chế nổi.

"Tháng Chín là bắt đầu đợt hóa trị thứ hai rồi. Em nói đi là đi, vậy bệnh còn chữa thế nào? Không muốn sống nữa hả?"

Giọng nói của chàng trai trầm xuống, lạnh lẽo, thật sự đã tức giận đến cực điểm.

"Đúng, em không muốn chữa nữa."

Mắt Lâm Diểu đỏ hoe, bướng bỉnh ngẩng cao cằm đối diện với anh:

"Chữa cũng chẳng khỏi, mỗi lần hóa trị lại khó chịu đến mức ấy, sống thế này thì có ý nghĩa gì chứ? Sống chết có số, đây là số phận của em, em chấp nhận rồi."

Lời này suýt nữa khiến Văn Dã tức đến đau gan, nói lý với cô chẳng có tác dụng gì, thôi thì cứ đưa người về trước rồi tính.

Lâm Diểu thấy anh buông tay khỏi tay kéo vali, tưởng rằng anh đã thỏa hiệp.

Kết quả, anh khẽ cúi người xuống, cô chưa kịp phản ứng, dưới chân bỗng dưng hẫng đi, trực tiếp bị anh vác lên vai!

Một cánh tay của Văn Dã siết chặt hai chân cô không cho cô giãy giụa, tay còn lại thì kéo hành lý, bước thẳng ra ngoài.

Người trên vai gầy đến mức chỉ còn một nắm xương, nhẹ bẫng đến đáng sợ, lòng anh đau nhói, cơn giận cũng nguội đi quá nửa.

Lâm Diểu sau cơn sững sờ liền giãy giụa, cuống quýt lấy tay đập vào lưng anh:

"Anh thả em xuống! Em không về với anh đâu!"

Văn Dã chẳng hề dao động, bước chân không những không dừng mà còn nhanh hơn.

Một người tốt bụng đi ngang thấy vậy, liền lo lắng tiến đến hỏi Lâm Diểu:

"Cô gái, có cần tôi giúp cô báo cảnh sát không?"

"Không cần, không cần đâu." Lâm Diểu vội vàng từ chối, sao có thể làm ầm lên đến mức vào đồn cảnh sát được chứ?

Nhưng người tốt bụng kia lại nghĩ rằng cô sợ hãi, mà chàng trai này trông cũng dữ dằn thật, nên còn đang chần chừ xem có nên tự mình gọi cảnh sát giúp cô không.

Ngay lúc đó, thiếu niên bên cạnh nghiêng đầu, lạnh lùng liếc qua một cái, giọng điệu đầy ngang tàng:

"Ông đây là anh trai nó. Anh trai quản em gái, đạo lý hiển nhiên, báo cảnh sát cái rắm."

Lâm Diểu nghe câu này, nước mắt lại rơi xuống từng giọt.

Bọn họ nào có chút quan hệ máu mủ gì đâu, đúng như Chương Đồng nói, có mấy người anh ruột lại làm đến mức này? Văn Dã dựa vào cái gì phải bị cô liên lụy như thế chứ?

"Anh không phải anh trai tôi! Chúng ta không có quan hệ gì hết! Tôi không cần anh lo cho tôi!"

Nước mắt cô rơi lộp độp, giọng nghẹn ngào mà thốt ra những lời vong ân bội nghĩa.

Cô giãy giụa mạnh hơn, đôi chân gầy nhỏ không ngừng đạp loạn, suýt nữa thì rớt khỏi vai anh. Văn Dã không chỉ tức đến đau gan, mà lục phủ ngũ tạng đều mẹ nó đau theo.

Anh siết chặt vòng tay hơn, cố định cô thật chặt, sau đó đưa tay lên—

"Bốp!"

Một cái vỗ giòn giã đáp xuống mông cô.

Giọng anh lạnh như băng, cảnh cáo:

"Đừng có mà quậy nữa, rớt xuống thì đau chết em luôn đấy."

Lâm Diểu bị cú vỗ này làm cho đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức không dám cử động nữa.

Chỉ nghe thấy thiếu niên hừ một tiếng từ lồng ng.ực, gằn từng chữ qua kẽ răng, giọng hung dữ độc địa:

"Anh còn sống ngày nào, thì anh lo cho em ngày đó. Muốn anh đừng quản em nữa hả? Chi bằng cầu cho anh chết sớm đi."