Chuyện cha ta định nhập trạch, rốt cuộc vẫn truyền ra ngoài.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ngày nương ta hạ táng cũng chưa từng có nhiều thân thích đến như hôm đó—một đám người vây quanh nhà ta, chen chúc đến mức nước cũng khó lọt.
Người này nói cha ta làm mất mặt nam nhi thiên hạ, kẻ kia mắng người vì ham phú quý mà không màng danh tiết, lại có kẻ nghiêm giọng rằng cha ta bị ma quỷ mê hoặc, nên mới dám làm ra việc hoang đường như thế.
Nhưng cha ta chẳng sợ gì cả, vẫn thản nhiên ngồi ngay ngắn trong sân, rồi buông lời chấn động cả trời đất quỷ thần:
“Ta mất mặt? Ngươi từ nhỏ ăn cơm cha mẹ, lớn lên ăn cơm vợ, già rồi lại sống nhờ vào việc gả con gái lấy tiền, thế mà không thấy xấu hổ? Ta đây còn chưa từng bán nữ nhi!”
“Ồ, không ham phú quý thì ta nên ham cái gì? Chẳng lẽ như ngươi, ngày ngày đến đây xỉa xói xin bát cơm?”
“Nữ nhi của ta sau này sẽ được ăn ngon mặc đẹp, chẳng cần ngươi phải bận tâm. Nếu ngươi có thể cho nhà ta mười vạn lượng hoàng kim, thì đừng nói là gả vào, bảo ta hầu hạ rửa bô cho ngươi cũng chẳng sao! Có không?”
Bị mắng cho một trận, sắc mặt đám người đó khi trắng khi xanh, cuối cùng chẳng biết là ai nắm chặt lấy tay ta, lực mạnh đến nỗi tưởng như muốn kéo đứt luôn cánh tay.
“Chiêu Đệ, ngươi nói đi! Ngươi muốn cha ngươi đi lấy người khác sao? Nương ngươi còn chưa nhắm mắt, ngươi đã nhẫn tâm gọi người khác là nương rồi à?!”
Ta bị kéo ra ngoài, hai đầu gối đập thẳng xuống đất, đau đến mức nước mắt không kìm được mà trào ra.
“Cha… đau quá…”
Cuối cùng cha ta cũng đổi sắc mặt. Người vớ lấy cây gậy to, chấm xuống hũ phân bên cạnh rồi bắt đầu đuổi người.
“Cút! Cút hết cho ta! Lúc nương nó chết, các ngươi chẳng thấy ai, nó sắp c.h.ế.t đói cũng chẳng thấy ai. Giờ ta muốn đưa nó đi sống cuộc đời tốt lành, các ngươi lại lũ lượt mò tới? Ai dám động vào nữ nhi của ta nữa, ta sẽ dùng cây gậy dính phân này xiên hắn thành xâu thịt nướng!”
Cha ta đuổi một mạch ra tận đầu ngõ, mãi mà chưa thấy trở lại.
Mãi đến nửa canh giờ sau, ông mới ôm nụ cười bước vào sân.
“Bảo bối, cha đi mua bánh bao nhân thịt lớn về cho con rồi, vẫn còn nóng đây, mau ăn đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mùi thơm nức mũi xông thẳng lên đầu, nước thịt thấm đẫm lớp vỏ bánh, hương vị quyến rũ đến độ ta không kìm được mà nuốt nước bọt, sau đó nâng bánh bao lên, đưa tới trước mặt cha:
“Cha ăn trước đi.”
Ông nhe răng cười, như làm ảo thuật mà lấy ra thêm một cái nhét vào miệng mình, rồi từ trong tay áo rút ra hai bông hoa cài tóc, nhẹ nhàng búi tóc cho ta.
“Sao cha có thể quên mình chứ? Hai cha con ta mỗi người một cái, cùng ăn! Nhưng mà… nữ nhi của cha đúng là hiếu thảo nhất! Cha vui lắm!”
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tần phu nhân ăn vận chỉnh tề đứng trước cửa, chỉ riêng khí chất kia thôi cũng khiến cánh cửa gỗ mục nát của nhà ta trông có vẻ… sang hẳn lên mấy phần.
Cha ta cắn ba miếng ăn sạch bánh bao, rồi cười tươi như hoa đón người vào:
“Sao nàng lại đến? Không phải còn chưa tới ngày thành thân sao? Nhớ ta quá à? Người ta còn chưa chuẩn bị đâu đó~”
Thấy cha nói năng chẳng nghiêm túc, Tần phu nhân liếc cho người một cái sắc lẹm, rồi cùng ông vào phòng.
“Chuyện hôm nay ta đã biết cả rồi. Nếu chàng thấy không nuốt trôi cơn giận này, vậy thôi, chuyện hôn sự coi như bỏ. Ta đưa chàng một trăm lượng bạc, xem như bồi thường.”
Cha… bị từ hôn rồi sao?
Ta dán chặt vào cánh cửa, tim đập thình thịch như trống trận.
“Nuốt không trôi gì chứ? Bánh bao ta còn nuốt được ngon lành kìa! Chẳng lẽ nàng không cần ta nữa? Nàng thích người khác rồi có phải không?! Sao nàng lại có thể như vậy! Huhuhu—”
Cha ta bật khóc. Vừa khóc vừa rúc đầu vào vai người ta mà cọ:
“Nàng thật vô tình! Ta còn mua một tặng một, vậy mà nàng cũng muốn trả hàng! Sau này người khác nhìn vào, còn mặt mũi nào cho ta nữa?! Không được đâu… nàng đã đồng ý rồi mà… hu hu hu…”