Cha Ta Gả Vào Cửa Phú

Chương 1



1.

Đêm khuya vắng lặng, tiếng khóc của ta vang lên rõ ràng giữa trời đất yên tĩnh, nghe càng thêm não nề.



Từ sau khi nương qua đời, không ít người nhân lúc phụ thân vắng nhà đã lén nói với ta rằng: về sau chỉ sợ sẽ là những ngày tháng cực khổ.

Tiểu Nha bảo, “khổ cực” nghĩa là phụ thân sẽ cưới kế mẫu, người nọ sẽ không cho ta ăn cơm, không cho ta nằm giường, đến khi lớn hơn chút nữa thì đem bán đi đổi lấy bạc.

Ta sợ vô cùng, nghĩ mãi không thôi, càng nghĩ càng thấy tủi, khóc cũng mỗi lúc một to.



Phụ thân ta đưa hai ngón tay kẹp nhẹ miệng ta lại, ngồi xổm xuống trước mặt ta, sắc mặt nghiêm nghị:

“Bảo bối, đừng khóc. Con không phải bị bán, mà là kẻ được đem tặng—không đáng bao nhiêu.”



Dứt lời, người quay sang nhìn phu nhân họ Tần, cười nịnh nọt:

“Sao hả, tỷ tỷ? Nhận đi mà, coi như tích đức!”



Phu nhân họ Tần hơi nhíu mày, tựa hồ đang suy tính lợi hại trong lòng.



Phụ thân ta lập tức nhân cơ hội tiến sát, không biết thì thầm những gì, chỉ thấy mặt nàng đỏ bừng như mây chiều, vẻ lạnh nhạt cũng theo đó mà tan đi mấy phần.



“Không được!”

Thiếu gia nhà họ Tần giận dữ nhảy dựng lên, ánh mắt phẫn nộ quét qua cả ta lẫn phụ thân,

“Ta không cho phép mẫu thân gả cho người này! Nhìn là biết không đàng hoàng, còn tiểu nha đầu kia thì ngốc nghếch. Nếu người dám rước bọn họ vào cửa, thì đừng nhận ta làm nhi tử nữa!”



Ta hoảng hốt, vô thức lùi lại, không ngờ lại đ.â.m sầm vào chân của phu nhân Tần.



Nàng cúi đầu nhìn ta, lại liếc sang thiếu gia nhà mình, sau cùng nhẹ nhàng ôm ta vào lòng:

“Ta đâu có nói là sẽ gả cho hắn.”



Khóe môi thiếu gia vừa mới mấp máy thì… phu nhân Tần đã nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt phụ thân ta.

“Là hắn gả cho ta.”



Ta: …



Nam nhân… gả cho nữ nhân?

Rõ ràng là nhập trạch!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ta cũng biết, chuyện này mà lọt ra ngoài, e rằng tổ tông ba đời nhà ta đều bị thiên hạ lôi ra bêu danh.

Huống hồ thiếu gia họ Tần tức đến đỏ bừng hai mắt, nắm tay siết chặt, khớp xương trắng bệch.



Chỉ có phụ thân và phu nhân Tần là như chẳng thấy gì lạ—một người ung dung bình thản, một người hân hoan tột độ.



“Phụ thân ta còn sống, mà người đã định cưới nam nhân? Trong lòng người rốt cuộc có từng nghĩ đến phụ thân và ta không? Ta không đồng ý! Người…”

Thiếu gia còn đang nổi đóa, phụ thân ta chẳng buồn lý tới, thấy mọi chuyện đã định liền bế ta lên, xoay người rảo bước về nhà.



Trên đường về, ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo cao giữa trời, lòng ta không khỏi nhớ đến nương.



Năm đó cha mẹ thành thân là do hai bên gia đình sắp đặt, mai mối chu toàn. Không bao lâu sau liền có ta.



Phụ thân không giỏi ăn nói, quanh năm chỉ biết cày cấy. Nương cũng là người kiệm lời, cả năm chẳng kiếm được mấy đồng, song cả hai lại hết lòng mong có được một đứa con trai.



Nào ngờ chỉ một trận phong hàn đã lấy mạng nương, phụ thân cũng theo đó mà trọng bệnh. Đến khi tỉnh lại thì tựa như biến thành một người hoàn toàn khác.



Không những không ra đồng nữa, mà còn suốt ngày ngẫm nghĩ chuyện chải chuốt ăn mặc, ngay cả ta cũng bị bắt ăn mặc cho gọn gàng sạch sẽ.



“Cha thật sự định đưa con tới nhà họ Tần sao?”

Cuối cùng ta không nhịn được, thấp giọng hỏi.



Phụ thân gật đầu, vẻ mặt đầy phấn khởi:

“Cha sắp gả vào cửa người ta rồi, con không theo cha thì còn theo ai? Ngốc ạ. Phu nhân họ Tần vừa trẻ trung xinh đẹp, lại giỏi buôn bán. Hai cha con mình mà đến đó sống thì chẳng khác nào đổi đời—cơm ngon canh ngọt, vàng bạc đầy mình, có gì không tốt?”



“Nhưng mà… nhưng mà…”



“Nhưng mà cái gì? Ngại người ta nói cha không có chí khí à? Chẳng lẽ muốn cha mang con đi ăn cháo loãng, đến khi con lớn cũng chẳng có sính lễ tử tế, thế mới là có tiền đồ? Ngốc! Chờ cha tung một thỏi hoàng kim ra, khối kẻ sẽ tán tụng cha đến tận mây xanh!”



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ta vội đưa tay bịt miệng phụ thân lại, nhân lúc người cúi xuống, rốt cuộc cũng thở phào trong vòng tay ấy.

“Cha… con chỉ muốn nói là, con sợ chưa kịp đến được nhà họ Tần thì đã bị bộ n.g.ự.c của cha đè c.h.ế.t mất rồi…”



Phụ thân sững người trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kiêu hãnh:

“Tiểu nha đầu, chờ con lớn sẽ biết—phu nhân họ Tần kia ăn sung mặc sướng cỡ nào. Sau này con cũng phải tìm cho mình một nam nhân như cha mới được!” 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com