Hai ngày sau ở hang lạc Dơi. Cái Lành và Thơm và vài người già đang ngồi quanh đống lửa cháy lách tách. Lũ người lắng nghe một người kể lại chuyện ở lạc Tắc-kè. Cái Lành nghe xong đoạn cuối rồi hỏi lại. “Hai chục sức". Người vừa kể chuyện là Nặng. Chàng vừa từ lạc Tắc kè về nhưng Mo Dịu phải ở lại. Cái Lành nhìn mặt chồng vẻ mặt bất đắc dĩ nên không hỏi nữa. Lạc ta vừa dùng chục sức đổi chồng về. Bây giờ Mo bị giữ ở lại. Cả lạc Tắc kè đòi đổi hai chục sức. Đây là chuyện lớn. Làm sao đây. Thơm nghe chú Nặng kể chuyện. Rồi nhìn mặt mẹ. Chuyện lớn rồi. Ta gây ra rắc rối, ta phải gỡ rối. Ta phải tự tay mình bắt chồng về. Nàng nói. “Con muốn đến lạc Tắc kè". Cái Lành nhìn con gái. Nàng đoán con muốn gì. “Được. Phải thắng". Thơm nói một câu để mọi người yên lòng. “Ta có cách". Ngay sau đó Thơm chuẩn bị vài thứ rồi dẫn đội 25 sức ra khỏi hang hướng phía Tây. Hai ngày sau ở lạc Tắc-kè. Cùng lúc đó ở lạc Tắc- kè. Trong nhà, bên bếp lửa, Tuấn Minh đang gãi đầu. 10 sức mới đến ở có vẻ không chịu làm việc. Lũ người không nghe lời mình. Cũng may có Mo Dịu ở đây nếu không lũ người làm loạn rồi. Nuôi không chục miệng ăn lâu dài không tốt. Làm sao đây. Hôm sau Tuấn Minh vẫn ngồi trong nhà nhìn người lạc Dơi. Chàng đoán là sẽ có ai đó đến cứu Mo Dịu về. Một lúc sau một bà cô nói có người lạc Dơi đến. Tuấn Minh đi nhanh đến cầu khỉ. Người này… Là nàng à. Thơm gặp lại người cũ thì bặm môi. Nàng nói như trách móc. “Ta có gì không tốt". Tuấn Minh đành nói thật. “Ta không muốn sống cảnh chung vợ". Thơm nhìn Tuấn Minh vẻ tức giận. “Chàng được lắm". Thơm thầm mắng to. Chàng được lắm. Bắt người khác chung chồng còn mình không chung vợ. Bắt được chàng về sẽ biết tay. Nén giận xong nàng nói. “Ta muốn đổi lấy Mo Dịu. Chàng muốn gì cứ nói". Tuấn Minh đáp ngay. “Ta đã nói với Cả Nặng. Hai chục sức". Dù 10 sức không chịu làm việc nhưng Tuấn Minh sẽ tìm ra cách khiến lũ người tự nguyện làm việc. Thêm 20 sức nữa luôn là chuyện tốt. Thơm nhíu mày. 20 sức là chuyện lớn. Nhưng bà (chỉ Mo Dịu) ở đây cũng không được. Nàng đắn đo rồi nói. “Được. Nhưng kèm điều kiện". Tuấn Minh tò mò. “Nàng cứ nói thẳng". Thơm đáp vẻ tinh ranh. “Ta thách làm món ăn". Phụt… Tuấn Minh tí nữa phun ra nước miếng. Gái thách trai trò nấu ăn à. Chuyện lạ đời. Mo Dịu nghe cháu gái nói liền hiểu ra. Thường là cánh đàn ông ít có kinh nghiệm làm cái ăn. Cháu gái ta dùng cái mạnh của mình đấu cái yếu của bên kia là đúng. Còn chuyện gái tơ thách trai tơ đúng là oái oăm rồi, thêm chuyện làm món ăn thì quá lạ đời. Ta sống lâu đến ngày này không uổng mà. Tuấn Minh nghĩ thoáng qua mỉm cười đáp. “Được. Ăn cá". Thơm thấy bên ấy muốn làm cá thì không ngại. “Được". Sau đó hai bên nói thêm về luật như: Một là, hạn đến mặt trời đứng bóng phải xong cái ăn. Hai là, người làm cái ăn phải ở chỗ xa, không ai được đến gần để tránh nhìn lén. Ba là, mỗi bên gọi ra năm người để cho điểm. Khi ăn thử phải bịt mắt. Mo Dịu thầm khen Cả Rồng. Các luật trên do chàng nói ra, tất cả đều công bằng, chặt chẽ. Trong lúc ngồi đợi hai bên làm cái ăn. Mo Ngà ngồi uống chè trong nhà cùng Cả Tròn và Mo Ngà. Hai ngày hôm nay ở đây như mở rộng tầm mắt. Người lạc Tắc-kè ai cũng có mai đá, ăn ngon, ngủ ấm, không sợ thú dữ. Sau này phải làm bạn cho được. Mo hai lạc nhanh chóng gọi tên ra 10 người đứng riêng để đến trưa thử món. Họ được phát cái lông gà. Số còn lại lo nấu ăn. 10 sức đói bụng nhưng không ai nói gì. Đến trưa chắc chắn được ăn ngon. Đến trưa, Tuấn Minh và Thơm đã mang cái ăn về để trước sân. Thơm để trên tàu lá chuối, phủ kín lá nhưng không ngăn được mùi thơm khó tả tỏa ra. Tuấn Minh để trong nồi có nắp đậy. Mùi rau thơm tỏa ra. Ai có mặt bất giác nuốt nước bọt. Giờ đến phần ăn thử. Mo Ngà hô to. “Sim". Sim đang đứng xa nghe gọi tên mình liền bước đến sân nhà. Ở đó có ghế. Chàng ngồi xuống. Lập tức bị Mo Ngà bịt mắt bằng hai tay. Lúc sau có mùi thơm đến mũi. Chàng há miệng. Miếng ăn đút vào miệng như trẻ tuổi truồng cởi. Sim nhai kỹ. Cá nướng. Nhưng vị thơm khác lạ. À, có vị mặn. Ngon. Món tiếp theo. Món này như cháo. Cục gì đây. Mềm. Vị cá quện vị rau thơm. Ngon. Ta muốn ăn nữa. Sụp. Sụp. Thấy Sim ăn xong, Mo Ngà hỏi. “Ăn ngon. Trước. Sau". Sim trả lời rõ ràng. “Sau". Mo Ngà lấy lông gà trên tay Sim rồi dắt vào khố. “Tốt. Người sau". Người này thuộc lạc Dơi. Ăn xong cũng hô “sau”. Mo Ngà lại có thêm một lông gà chỗ khố. Lần lượt tiếp theo cũng ngồi ghế, bịt mắt, ăn thử. Họ đều hô “sau”. Chỉ ba lần hô “trước”. Sau đó, hai Mo dơ lông gà lên. Mo Ngà có 7 lông gà. Mo Dịu có 3 lông gà. Thơm nhìn kết cục mà khô miệng. A, ta làm món ngon đến thế cũng không thắng sao. Tuấn Minh thở phào nhẹ nhõm. Kết cục này là mưu tính nhiều bước. Bước đầu, chàng chọn món cá vì lạc Dơi bắt ít cá nên người lạc Dơi ít ăn cá, và ít làm món cá. Bước hai, nhịn đói ắt thích món mềm có nước vì dễ ăn hơn món nướng. Thơm tò mò món Tuấn Minh nấu. Nàng lại gần nhìn nồi súp. Tuấn Minh múc nàng một bát rồi bảo húp. Đây là canh cá viên. Cá lọc thịt dã nát với rau thơm rồi nặn hạt nhỏ cỡ ngón tay gọi là mọc. Viên mọc rán qua với mỡ cá rồi thêm ít muối sau đó thêm nước rồi đun sôi. Thêm khoai xắt nhỏ rồi nấu kĩ. Khi nguội thái rau thơm bỏ vào. Thơm húp một lèo ba bát. Ngon. Ợ. Ta thua không có gì để nói. Tuấn Minh cũng thử món của Thơm. Cá nướng với bột quế à. Thêm muối. Tốt. Bột quế. Mình phải có. Thơm nhìn mọi người rồi nó. “Chàng. Thắng". Thơm đã xác nhận thì không ai nói gì. Tuấn Minh đến gần Thơm rồi nói. “Thơm. Mời ở lại".
Hai ngày sau ở lạc Dơi. Tiếng Cái Lành nói lớn. “Ba chục sức". Tiếng Mo Dịu đáp. “Đúng". Cái Lành quả quyết. “Không". Mo Dịu hỏi dồn. “Mất Thơm". Cái Lành không nói gì. Im lặng. Chỉ trong gần chục ngày, lạc ta mất ba chục sức. Giờ mất thêm 30 chục sức đổi con gái về thì không được. Ai đánh giặc, ai săn thú, ai giữ hang. Con gái ơi. Làm phải tự chịu.