Sáng hôm sau. Gà trống choai tỉnh ngủ. Nhìn quanh, các bạn vẫn ngủ. Chàng đứng dậy rũ lông rồi dùng mỏ tỉa cánh. Ở đây hơi chật. Ngày đầu chỉ có 6 bạn rồi lâu sau đó tăng dần lên 27. Chàng đã dậy là không đứng yên. Chàng đi quanh chuồng làm các bạn tỉnh ngủ. Tiếng cục cục vang khắp chuồng. Chàng ưỡn ngực ngửa cổ. Te… te… te… Tiếng gáy như nghẹn ở cổ vì chàng mới tập gáy. Nghe tiếng gà gáy liên tục Thơm tỉnh giấc ngủ vì chưa quen chỗ ở mới. Đêm qua nàng không hi vọng bà về sẽ gọi mẹ đến cứu vì phải đổi 30 sức là quá nhiều. Ta phải sống hết đời ở đây. Có chơi có chịu. Lát sau lũ lạc tỉnh dậy. Ai làm việc người ấy. Trong ba chung còn Tuấn Minh, Cả Tròn và Thơm và 30 sức. Tuấn Minh đun ấm nước rồi bỏ hai lá chè khô vào. Chàng rót nước chè ra bát rồi mời Thơm. Nàng uống bát nước vị chát nhẹ cảm giác thư thái. Thơm thầm nghĩ ở đây thật lạ. Mỗi người già trẻ đều có mai đá, cầm que khi ăn, ăn ngon hơn lạc ta, ngủ ấm hơn hang Dơi. Ta cứ nghĩ sẽ ở đây khổ lắm nhưng ngược lại. Ở đây thoải mái hơn ở lạc Dơi. Thơm nhìn Tròn và Tuấn Minh. “Lạc ta. Hai Cả.” Tuấn Minh đáp. “Đúng. Thêm Thơm. Hai Cả một Cái.” Lạc Tắc- kè vừa thêm 30 sức. Nhưng là người lạc Dơi, sẽ nghe lời Thơm. Xử lý không tốt như dẫn lửa tự thiêu. Tuấn Minh muốn lũ người mới nghe lời thì bắt đầu từ Thơm. Tuấn Minh biết Thơm là bề trên của lạc Dơi. Nàng đội mũ lông có ba lông lam. Thơm nghĩ trên đầu không có hai Mặt Trời, dưới đất lạc Tắc- kè có hai Cả và một Cái. Quá lạ. Nàng hỏi dồn “Được.” Tuấn Minh đáp chắc nịch. “Được.” Hôm sau trước Trứng Thần, Mo Ngà làm lễ cúng mừng Cả mới. Vậy là lạc Tắc- kè có ba Mặt Trời. Hai người kia đều thừa nhận Tuấn Minh hơn mình.
Lạc: Tắc- Kè Chỗ ở: bùng (kẹp giữa dòng suối phía Đông núi Tắc- kè), thờ Trứng Thần Cả Rồng, Cả Tròn và Cái Thơm Miệng ăn: 100 Sức: ngót 40
Người lạc Tắc- kè tăng từ 70 lên 100 là cú sốc. Chưa nói đến cái ăn. Cái cầu khỉ đã muốn kẹt vào lúc lũ người ra ruộng khoai vào mỗi sáng hoặc chiều. Tiếp theo là nhà. Hiện nay ba chung đủ 100 người. Nếu nhét thêm vẫn ổn. Xét lâu dài cần xây thêm ba chung cho người mới. Năm sau 30 sức dẫn theo vợ con thì có thể lên 90 người. Tiếp theo là cái ăn. Chưa tính số lượng khoai, chỉ tính dã nát khoai cho 100 miệng ăn đã đủ mệt. Tuấn Minh ước tính cần 30 kg khoai cho mỗi lần dã. Tuấn Minh nhìn cô Mơ cầm cục đá dã khoai trên cối đá khá lâu và mệt, chàng muốn làm cối cải tiến. Một chuyện tế nhị là cầu tõm. Lũ người mới đái ỉa tùy tiện ngồi dọc suối. Tuấn Minh bảo người mới ngồi đúng chỗ. Sắp tới dựng thêm 4 cầu tõm để không “kẹt".
Việc đầu mà lũ người mới phải làm là cắt râu tóc. Tuấn Minh mài nanh rồng cho sắc rồi cắt tóc râu cho từng sức. Cứ dài có cảm giác vướng là cắt. Nanh rồng cắt êm hơn cật tre. Không ai kêu đau. Cái Thơm nhìn nanh rồng ưng mắt lắm, thầm mong có một cái. Còn chuyện bôi màu trên người thì không cần vì hai lạc vốn cùng cụ tổ nên nhìn giống nhau. Đó là các vạch đen trắng nhìn như ngựa vằn. Những ngày sau đó Tuấn Minh dẫn đội sức làm thêm sàng hứng cá ngay đoạn suối gần cầu khỉ. Đoạn suối này là một nhánh của suối phía Đông. Nhìn chung có ba sàng nên không lo thiếu cá nữa. Một… hai… ba… Ùm… Tuấn Minh và một sức đang khiêng tre ném xuống suối. Trước mặt còn chục cây tre nữa. Chàng đang chuẩn bị vật liệu làm cầu và ba chung. Ở vạt rừng phía Tây. Thơm và vài sức đang cắt dây mây. Cả Rồng nói làm nhà cần nhiều dây mây. Ai cũng làm nhiệt tình vì sắp có nhà ở. A, dép này vướng quá. Nàng cởi dép rồi buộc quàng cổ. Tuấn Minh lên kế hoạch dựng một ba chung có 5 gian. Vì đông người nên mất hơn nửa tháng thì dựng xong. Ba chung mới để riêng cho lũ người mới ở. Tiếp theo là cần thêm hai ngày để dựng thêm cầu khỉ mới cạnh cái cũ. Ngày trước có kẹt xe thì ngày nay có kẹt cầu khỉ. Có hai cầu khỉ thì dễ đi rồi. Cầu cũ để đi vào bùng, cầu mới để đi ra bùng. Những ngày sau Cả Tròn dẫn đội sức lo dọn bãi trồng khoai. 10 miệng ăn cần một mẫu ruộng (100 mét vuông). Người mới làm việc vui vẻ bên người cũ. Tuấn Minh lo chế thêm đồ gốm hàng ngày. Đây là việc khó, chàng muốn tự tay làm. Cái Thơm lo học đan mây tre từ các bà cô. Ta thấy ở đây nhiều cái hay quá nên muốn mang về dạy người lạc Dơi. Một tháng nay sống ở đây thật tốt. Đáng nói là cái ăn luôn dư thừa. Ta muốn ở đây mãi thôi. Bụng mơ đang to dần. Nàng đi ngồi khó. Xem ra đến mùa thu sẽ đẻ. Tuấn Minh phải để ý đến vợ nhiều hơn. Chàng bảo vợ không lo nấu ăn nữa.