Bác bưu tá giúp tôi gửi con gấu bông kèm theo thư đến cho nó.
Trong thư, tôi viết lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Tôi nói tôi cũng rất nhớ nó, nhưng vé xe quá đắt, nên tôi muốn tìm một công việc làm thêm trong hè.
Tôi phải kiếm đủ tiền.
Tổng cộng, tiền tôi tiết kiệm được đã hơn hai trăm đồng, nhưng vẫn còn thiếu phần vé xe của em gái.
Tôi đã suy tính kỹ rồi—đợi đến Tết, sau khi tôi dành dụm đủ tiền, tôi sẽ đưa em gái đi tìm mẹ.
Tôi không tin ba sẽ tiếp tục để chúng tôi đi học.
Trong làng, quá nhiều trường hợp giống như chúng tôi.
Chỉ cần có em trai, thì chị gái sẽ phải nghỉ học để chăm em, đến cấp hai là mượn chứng minh thư đi làm thuê.
Những đứa bạn đó dù sao vẫn còn mẹ, còn chúng tôi thì ngay cả điều đó cũng không có.
Nhưng kiếm tiền quá khó.
Tôi mới mười tuổi, người gầy nhỏ, không ai chịu nhận.
Ở thị trấn, ngay cả những ông chủ keo kiệt nhất cũng lắc đầu:
“Ít nhất phải mười sáu tuổi, mày thế này tao không nhận được. Hay tao cho mày hai cái bánh bao một ngày, mày giúp tao sắp xếp hàng hóa?”
Tôi chỉ cần tiền, không cần bánh bao.
Ông ta lập tức xua tay đuổi tôi đi.
Trẻ con thật đáng thương.
Không thể chọn nơi mình sinh ra.
Không thể chọn thời điểm mình sinh ra.
Thậm chí, ngay cả việc tự kiếm sống cũng không được phép.
Chỉ có thể giống như một kẻ ăn xin, cầu xin người lớn cho một miếng ăn, gặp ai tốt thì sống, gặp ai xấu thì chịu.
Em gái tôi quả nhiên hiểu ý tôi.
Nửa tháng sau, nó lại viết thư cho tôi.
Trong thư, nó cẩn thận gói thêm hai đồng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Chị ơi, em lại tiết kiệm được hai đồng rồi. Tiền sắp đủ chưa? Đủ rồi thì chúng ta có thể đi tìm mẹ rồi!]
Lần này, giấy viết thư vẫn là mép báo cũ, nhưng mép giấy loang lổ vết nước, giống như từng bị ngấm nước.
Rõ ràng chữ viết bằng bút bi, nhưng nét chữ siêu vẹo, có chỗ nhòe đi.
Là nước mắt của em ấy sao?
Tôi lập tức viết thư hỏi:
[Có phải ba và mẹ kế đối xử không tốt với em không? Chị có tiền rồi, chị có thể đến đón em về.]
Nhưng lần này, em gái không hồi âm.
Tôi chờ hơn một tháng, lại viết liên tục mấy bức thư.
Cuối cùng, một ngày nọ, tôi nhận được thư trả lời.
Lớp trưởng mang từ phòng bảo vệ trường đến cho tôi.
Đúng lúc gần tan học, cả lớp đang ồn ào.
Tôi vừa mở thư, bạn nữ ngồi phía trước đưa bài kiểm tra cho tôi, hỏi:
“Tan học cậu có đi hái mận dại sau trường không?”
Tôi vô thức đưa tay chuyển bài kiểm tra ra phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bất giác, lá thư trên tay lộ ra.
Một mảnh giấy mỏng tang, trắng xóa.
Nét chữ trên đó vừa cứng cáp vừa xa lạ:
[Trương Anh Anh, đừng viết thư nữa. Em gái mày c.h.ế.t rồi, không nhận được đâu.]
Tất cả tiếng động trong lớp học bỗng chốc biến mất.
Thế giới trở nên im lặng.
Mắt tôi thoáng chốc mờ đi, bốn phía trở nên nhòe nhoẹt, những người xung quanh biến thành những hạt tuyết nhiễu loạn trên màn hình tivi, chớp tắt trong não như những mũi kim châm.
Tôi nín thở.
Hôm đó, tôi vẫn ngồi học đến hết tiết, vẫn làm xong hết bài tập.
Thầy giáo trực ban đạp xe chở tôi về, tôi xuống xe ở cổng làng, lặng lẽ đeo cặp sách, từng bước đi về nhà.
Về đến phòng, tôi xé mở tấm đệm rơm, từng tờ, từng tờ tiền mỏng manh hiện ra.
Hai trăm sáu mươi tám đồng.
Tôi cầm số tiền ấy lên, không mang theo bất cứ thứ gì khác, rồi một mình đi bộ đến huyện thành.
Từ làng đến huyện, phải đi bộ hơn năm tiếng đồng hồ.
Khi tôi đến nơi, trời đã mờ sáng.
Tôi vào phòng chờ xe, nhìn quanh một lúc, rồi thấy một người phụ nữ trẻ dắt theo con nhỏ.
Tôi đến gần, nhờ cô ấy mua giúp một vé xe.
Tôi nói:
“Nhà cháu bảo cháu đi đón em gái.”
Tôi đưa cho cô ấy một trăm đồng.
Một lát sau, cô ấy quay lại, trả lại tôi năm mươi đồng cùng với tấm vé.
Tôi ngơ ngác:
“Sao lại còn dư ạ?”
Cô ấy mỉm cười:
“Cháu là trẻ con, không cần mua vé nguyên giá. Vé trẻ em rẻ hơn. Nếu còn nhỏ hơn chút nữa thì không cần mua luôn.”
Tôi sững người:
“Không cần mua vé?”
Cô ấy gật đầu:
“Đúng vậy. Chỉ cần thấp hơn một mét mốt, đi với người lớn là không cần mua vé. Ba mẹ cháu chưa từng nói với cháu à?”
Tôi lặng thinh bước lên xe.
Những quy tắc này, chưa từng có ai nói với tôi.
Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi dần ra sau.
Tôi thấy kỳ lạ—tại sao mình lại không khóc được?
Trong lòng tôi như có một đám lửa đang cháy, không buồn ngủ, cũng chẳng muốn khóc.
Dựa vào địa chỉ trên phong bì, tôi mất một ngày tìm đến khu ổ chuột trong thành phố.
Dưới chân nước thải đọng thành vũng, những con hẻm hẹp chằng chịt dây điện lộn xộn, không khí nồng nặc mùi rác rưởi.
Tôi hỏi từng nhà, cuối cùng cũng tìm đến một cánh cửa sắt rỉ sét đến gần như mục nát.