Trước biến cố bất ngờ, A Thanh bất chấp tất cả lao thẳng tới trước mặt ta, lấy thân mình chắn chặt cho ta.
Dù không thể nói năng trôi chảy, nhưng dáng vẻ bảo vệ con non ấy cùng ánh mắt hung hãn khiến đám nha dịch theo bản năng lùi một bước.
Sắc mặt Thẩm Dịch càng trầm xuống:
“Ngỗ ngược! Lôi đi!”
Cuối cùng, đôi tay của A Thanh cũng không địch nổi số đông, bị đè chặt lại.
Khi bị cưỡng ép lôi ra ngoài, hắn không thèm nhìn Thẩm Dịch nữa, mà chỉ ra sức ngoái đầu nhìn ta, cho đến khi bóng dáng biến mất ngoài cửa.
Ta liếc lạnh Thẩm Dịch:
“Đây là báo thù của ngươi?”
“Nguyện Nguyện đừng sợ, Cố gia chỉ muốn đón người về. Chỉ cần nàng theo ta về kinh, ta có thể đổ hết tội lỗi lên đầu tên lắp đó.”
Thẩm Dịch hạ giọng quan uy như thể đang thương lượng cùng ta.
Ta hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp, dứt khoát y như năm đó ôm tiền bỏ đi.
Công đường sát khí lạnh lùng.
Thẩm Dịch ngồi cao ở ghế chủ thẩm, tri phủ ngồi kèm bên.
Dưới đường là một cặp phu thê mắt đầy tham lam và độc ác, nghe nói là thúc thẩm của A Thanh.
À, bây giờ nên hắn gọi là Cố Văn Cảnh.
“Xin lão gia làm chủ!”
Nữ nhân kia gào khóc:
“Chính là độc phụ này! Dụ dỗ Văn Cảnh nhà chúng ta! Cháu ta thật thà, ăn nói không lưu loát! Ả nhất định thấy dễ sai khiến, nên giữ bên người bắt làm trâu ngựa!”
“Đúng, đúng! Xin đại nhân mau xử tội thật nặng! Trả cháu lại cho chúng tôi!”
Nam nhân phụ họa, nhưng ánh mắt lại chớp lóe bất định.
Bộp! Thẩm Dịch vỗ mạnh bàn đường, ánh mắt lạnh như băng:
“Giang Nguyện! Nhân chứng ở đây, ngươi còn gì để nói?”
Ta đè nén lo lắng và lửa giận, thẳng lưng đáp:
“Đại nhân! Chỉ dựa vào vài lời của hai người này mà vội vàng kết án? A Thanh chỉ nói chậm, chứ khi nào ngu dại? Sao không dám nghe chính miệng chàng nói? Hay Thẩm đại nhân chỉ biết ép cung, coi thường thánh ý muốn xét xử minh bạch?”
Sắc mặt Thẩm Dịch tái xanh.
A Thanh được nha dịch áp giải lên công đường.
Sắc mặt hắn tái nhợt, dáng người gầy gò, nhưng ánh mắt lại tĩnh lạ thường.
Vừa bước vào, hắn lập tức băng qua đám đông, nhanh chóng đứng cạnh ta, khẽ dùng thân mình chắn giữa ta và nha dịch bên cạnh.
Rồi mới quay đầu, ánh mắt lạnh như d.a.o đ.â.m thẳng vào cặp thúc thẩm đang bối rối lẫn tức tối kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giữa chốn đông người, hắn rút ra từ n.g.ự.c một tờ giấy cũ vàng ố, cẩn trọng mở ra, giơ cao lên.
Mấy dòng chữ xiêu vẹo nhưng rõ ràng:
【Cố Lão Tam nhận đủ năm mươi lượng bạc, cho phép Vương tẩu dẫn Cố Văn Cảnh đi, từ nay sống c.h.ế.t không hỏi, vĩnh viễn đoạn tuyệt quan hệ.】
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Đây là… khế bán thân?!
Thì ra A Thanh bị chính thúc thẩm bán đi, bảo sao ngày đầu gặp lại thảm hại đến thế.
Không dám tưởng tượng hắn đã trải qua những gì để bò ra từ địa ngục đó.
Thấy sự thật bại lộ, hai kẻ kia mặt mày trắng bệch, ngã quỵ xuống đất, đầy vẻ hối hận.
Ánh mắt A Thanh rời khỏi tờ giấy chứa đầy tủi nhục ấy, khóa chặt lên hai kẻ kia.
Lần đầu tiên, hắn cất tiếng trước nhiều người lạ, từng chữ đẫm m.á.u và nước mắt:
“Chúng! Đánh! Mắng! Không… cho ăn!”
Hắn đột ngột chỉ vào cổ họng mình, trong mắt là nỗi sợ khắc cốt và hận thù ngút trời:
“Ta… cổ họng ta! Là… là chúng! Dùng… nước sôi… phỏng hỏng! Sợ ta… kêu… bị… người nghe thấy.”
Hóa ra nguyên nhân hắn câm… là hình phạt tàn độc đến mức diệt nhân tính từ chính người thân ruột thịt!
Choáng váng qua đi, nỗi đau cháy bỏng và cơn giận như núi lở cuồn cuộn lấp đầy toàn thân ta.
Ta bất chợt quay phắt sang:
“Thẩm Dịch! Ngươi mở to mắt nhìn cho rõ! Đây chính là ‘công đạo’ mà ngươi muốn bảo vệ ư?!”
13
Sắc mặt Thẩm Dịch tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ:
“Cho dù là vậy! Ai biết có phải ngươi khéo miệng dẻo lưỡi, dụ dỗ kẻ không nơi nương tựa này hay không?”
“Dụ… dỗ?”
A Thanh vẫn luôn bảo vệ ta bên cạnh, cả người run rẩy dữ dội vì phẫn nộ và đau đớn, khàn giọng lặp lại hai chữ ấy.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn bước lên một bước, nắm chặt bàn tay mang sức nặng ngàn cân, đập mạnh xuống bàn xét xử của chủ thẩm!
“Đoàng!”
Một tiếng vang trầm, chấn động khiến bút mực trên bàn bật lên!
Hắn từ từ mở ra bàn tay nắm chặt, bên trong lặng lẽ nằm một khối ngọc bội.
Ngọc bội ấy được chạm khắc vô cùng tinh xảo, trung tâm là hình một con tỳ hưu uốn mình, phía đế khắc một chữ 【Cố】.
Ngay sau đó, A Thanh giơ ngọc bội lên, giọng vang vọng khắp công đường: