Không biết ai trong đám đông bật cười trước, rồi như mồi lửa bén dây, tiếng cười bị kìm nén vang lên rộ ràng.
Khuôn mặt Thẩm Dịch vừa nãy còn đầy uy thế, chớp mắt đã đỏ tím như gan lợn.
Lão gia không thèm nhìn hắn nữa, quay sang ta, giọng hòa hoãn hơn nhiều:
"A Nguyện, việc con làm cho tộc mọi người đều thấy rõ. Chuyện hôn nhân của con, tự con quyết định! Từ đường tổ tông chỉ nhận hiếu tâm thiện hạnh, không nhận mấy cái mũ quan rỗng tuếch kia!"
Câu nói ấy chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt Thẩm Dịch trước bao người.
Hắn không thể ở lại thêm, trong tiếng cười càng lúc càng lớn, vội vàng bỏ chạy.
Đêm xuống, tiếng ồn ào tan dần.
Ta trở về nhà cũ, chuẩn bị thu dọn nghỉ ngơi.
Vừa đẩy cửa viện, ta đã thấy một bóng người ngồi xổm nơi góc tường tối, trước mặt đốt một đống nhỏ giấy tiền vàng mã.
Miệng hắn lẩm bẩm, giọng khàn khàn, vội vã.
Tim ta chợt thắt lại chẳng lẽ Thẩm Dịch không cam lòng, phái người đến ám hại?
Ta tiện tay cầm cây gậy củi bên cửa, nín thở, nhẹ nhàng tiến lại gần.
Đúng lúc định hạ xuống, bóng người kia như nhận ra, bất ngờ quay đầu!
Là A Thanh!
Rõ ràng hắn cũng bị ta dọa sợ, trong tay còn cầm mấy tờ giấy vàng chưa đốt, thấy là ta thì lúng túng định giấu, lại làm rơi vãi khắp đất.
Lúc ấy ta mới nghe rõ, hắn vừa nãy niệm không phải bùa chú gì cả.
Mà là: "Mạng cô sát… quỷ… lấy tiền… đi xa… đừng quấn… nương tử nhà ta…"
Ta kinh ngạc đến mức không nói được gì.
"Ngươi đang làm gì ở đây? Đốt giấy tiền cho ai? Cái gì mà mạng cô sát quỷ?!"
A Thanh thấy ta hỏi, như con thú nhỏ bị uất ức, nghẹn ngào lao vào ôm ta:
"Hắn… hắn nguyền ngươi… mạng cô sát… ta sợ… sợ mấy thứ… không tốt ấy… thật… thật bám theo ngươi…"
Hắn ngẩng mặt, đôi mắt ngấn lệ nhìn ta, đầy sợ hãi và lo lắng:
"Ta… ta đốt ít tiền… cầu… cầu chúng đi… đừng hại nương tử…"
Tim ta lập tức mềm nhũn, vừa chua xót vừa ấm áp.
Thì ra hắn nghe câu "mạng cô sát" độc địa kia của Thẩm Dịch, lại tin là thật!
Rồi một mình trốn ở đây, đốt giấy tiền hối lộ quỷ thần, chỉ mong chúng đừng theo ta?
"Đồ ngốc A Thanh!"
Ta vừa thương vừa buồn cười, đưa tay lau nước mắt cho hắn.
"Đó là hắn bịa đặt để chọc tức ta! Ngươi cũng tin à? Trên đời làm gì có quỷ…"
"Ta… ta nhớ nàng!" A Thanh bỗng ngắt lời, siết chặt ôm ta như sợ ta biến mất.
"Nương tử bảo ta… ở lại trong thành… nhưng ta… ta ngồi không yên… ta nhớ… muốn nhìn thấy nàng…"
Ta luôn nghĩ A Thanh rất ngoan nhưng không ngờ hắn lại lén theo ta ra khỏi thành, còn trốn ở góc tường nghe lén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cố tình nghiêm mặt:
"Ồ? Nhớ ta? Thế sao lúc ta với Thẩm Dịch cãi nhau ở từ đường, ngươi lại trốn không ra?"
Nghe vậy, hắn cúi đầu, giọng nhỏ hẳn, mang theo lo lắng và tủi thân rõ rệt:
"Ta… ta nghe… hắn nói… muốn nàng theo hắn về kinh… làm… làm quý thiếp…"
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Bất chợt hắn ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào ta, đầy gấp gáp:
"Ta sợ… lỡ… nàng thật sự muốn đi với hắn… ta… ta không biết… có nên ngăn… sợ… ngăn rồi… nàng sẽ giận ta…"
Thì ra là vậy!
Tên ngốc này!
Hắn không phải không muốn tranh, mà là sợ tranh giành sẽ làm ta không vui, sẽ mất ta!
Mọi sự tranh đoạt của hắn, đều cẩn thận đặt ý muốn của ta lên trước hết dù bản thân tủi thân và sợ hãi đến mức nào, cũng chỉ dám trốn đi đốt giấy tiền để bảo vệ ta.
"Ngốc hết chỗ nói!"
Ta không kìm được nữa, kéo hắn vào lòng, ôm chặt lấy thân thể đang run nhẹ ấy.
Trên người hắn còn vương hơi sương đêm và mùi khói giấy vàng mới đốt.
Ta kề sát tai hắn, vừa cười vừa kiên quyết nói:
"Lần sau nghe mấy lời như vậy, đừng trốn đi đốt giấy nữa."
"Xông thẳng ra!"
"Dùng bàn tính của ngươi,"
"Đập thật mạnh,"
"Vào mặt hắn!"
"Nói cho hắn biết!"
"Giang Nguyện là nương tử của ta! Ai dám cướp, ta bẻ xương hắn làm bàn tính!"
"Nhớ chưa?"
Người trong lòng khẽ run, rồi ôm ta chặt hơn, vùi mặt sâu vào cổ ta, gật đầu thật mạnh.
Gió đêm thổi qua, cuốn bay tàn tro giấy còn sót trên đất.
Như thể tất cả "mạng cô sát" hay "vận xui" gì đó, thật sự đã bị A Thanh dùng cách vụng về nhưng chân thành nhất, đốt sạch sẽ.
12
Sau khi việc tu sửa từ đường hoàn tất, ta và A Thanh vừa trở về phủ trong thành.
Cửa viện đã bị một đám nha dịch thô bạo xông vào, dẫn đầu chính là Thẩm Dịch!
Ánh mắt Thẩm Dịch lập tức khóa chặt vào A Thanh phía sau ta, giọng quát nghiêm khắc:
“Giang Nguyện! Ngươi dụ dỗ cháu họ Cố gia là Cố Văn Cảnh, giam giữ làm nô, sai khiến tùy ý! Người nhà của khổ chủ đã tố cáo lên bản quan! Ngươi theo ta quản thúc, còn Cố Văn Cảnh thì mang đi!”
Ta khẽ nhíu mày A Thanh, người năm xưa ta gặp trong tình cảnh đầy thương tích, thoi thóp hấp hối, vậy mà lại có người thân ư?