Bảo Bối Trong Tim Của Tiểu Nói Lắp

Chương 10



Hắn dừng lại một chút, rõ ràng tuyên bố:

 

“Lễ cưới… ta cầu hôn!”

 

Lời chưa dứt, hắn bỗng xoay người, đối diện với ta, không chút do dự, dập đầu trước ta.

 

“Xin nương tử… thu nhận… cả đời…”

 

Khoảnh khắc ấy như có vô số pháo hoa nổ tung trong lòng ta!

 

Ta nhìn A Thanh quỳ trên nền đất lạnh lẽo, tấm lưng gầy guộc nhưng thẳng tắp.

 

Hắn đang dùng thứ hắn trân trọng nhất, dùng toàn bộ tương lai và tôn nghiêm của mình để rửa sạch tiếng oan cho ta.

 

Cái gì mà dụ dỗ, cái gì mà giam cầm, trước câu “ta tự nguyện” vang dội ấy và màn cầu hôn chấn động ngay tại công đường này, tất cả đều tan thành mây khói.

 

Thẩm Dịch chỉ vào ngọc bội trong tay A Thanh, giọng đầy khinh miệt:

 

“Chỉ một khối ngọc bội làm sính lễ? Giang Nguyện, ngươi cũng chỉ xứng với cái hạng nghèo hèn này thôi.”

 

“Ấn… ấn chủ gia tộc?!”

 

Cố lão tam đang ngồi bệt trên đất bỗng ngẩng phắt đầu, mắt như sắp lồi ra khỏi hốc.

 

Nữ nhân bên cạnh còn lăn lộn bò nhào tới định cướp, trông chẳng khác gì kẻ điên:

 

“Là của chúng ta! Mau trả lại cho ta!”

 

Tri phủ đại nhân ở gần nhất, cẩn thận quan sát ngọc bội, sắc mặt đột ngột thay đổi.

 

“Hoàng thương Cố thị ở Giang Nam? Chẳng lẽ đây là Cố gia từng giàu có nhất Giang Nam?”

 

Ông ta quay phắt sang nhìn A Thanh, trong mắt là sự chấn động khó tin.

 

Cố gia Giang Nam từng là hoàng thương hiển hách một thời.

 

Mười năm trước, gia chủ cùng phu nhân bất ngờ qua đời trong một trận hỏa hoạn kỳ quặc, để lại độc tử mới mười tuổi.

 

Không lâu sau khi đứa bé được chi thứ nhận nuôi, tin đồn hắn đã c.h.ế.t bệnh, sản nghiệp Cố gia cũng nhanh chóng bị chi thứ chia nhau sạch sẽ, gia đạo suy tàn.

 

Nhưng vẫn luôn có lời đồn, trước khi qua đời, gia chủ Cố gia đã bí mật phong tỏa một khoản gia sản khổng lồ đủ để lay động thương giới Giang Nam.

 

Chìa khóa mở kho báu ấy, chính là ấn chủ gia tộc truyền từ đời này sang đời khác.

 

A Thanh chính là thiếu chủ Cố gia.

 

Chẳng trách hắn tính toán giỏi giang, thông thạo thương trường mà không cần thầy dạy.

 

Còn thúc thẩm hắn từ lâu đã thèm khát ấn chủ này và kho báu trong lời đồn.

 

Chúng tra tấn, giam cầm, hủy hoại giọng nói của hắn, cuối cùng bán hắn như gia súc chỉ để cắt đứt khả năng thừa kế và phơi bày sự thật.

 

Bây giờ A Thanh, không, Cố Văn Cảnh lại công khai trước mọi người, đem tín vật tối cao của Cố gia, chìa khóa mở kho báu trong truyền thuyết, làm sính lễ tặng cho ta.

 

Đối diện chứng cứ như núi, Thẩm Dịch dù không cam tâm cũng không thể lật ngược thế cờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Văn Cảnh chậm rãi đứng dậy.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Hắn cẩn thận đặt khối ngọc ấm áp ấy vào bàn tay đang run nhẹ của ta.

 

Sau đó, khẽ kéo tay áo ta:

 

“Nương tử… chúng ta… về nhà thôi.”

 

14

 

Vở kịch nơi công đường đã hạ màn.

 

Phu thê Cố lão tam bị đánh ngay tại chỗ, năm trăm lượng bạc bồi thường chẳng khác nào m.ó.c t.i.m móc gan chúng.

 

Gương mặt Thẩm Dịch lúc xanh lúc trắng, không còn giữ nổi vẻ cao ngạo của ngự sát sứ, gần như lủi thủi rời biên thành, quay về kinh báo cáo.

 

Trước khi đi, hắn lại làm một chuyện ngoài dự đoán.

 

Sai người mua sạch toàn bộ hàng tồn của tiệm vải nhà ta, bất kể màu sắc hay kích cỡ, tất cả đều mua với giá cao.

 

Chỉ để lại một phong thư mỏng, do chưởng quầy run rẩy trao cho ta.

 

Trong thư chỉ vỏn vẹn vài câu:

 

【Nguyện Nguyện, nể tình xưa cũ, lần cuối giúp nàng. Thẩm mỗ chưa từng thua, chúc nàng suốt đời thuận lợi.】

 

Nét chữ tuấn tú thanh nhã, nhưng lộ rõ sự xa cách cố gắng giữ và chút ngang bướng không chịu buông.

 

Ta cầm tờ giấy, nhìn kho hàng trống trơn, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

 

Đây thì tính là gì? Sự bù đắp muộn màng? Hay là cái sĩ diện không chịu cúi đầu?

 

Đang lắc đầu, một cơ thể ấm áp từ phía sau áp sát tới, cằm đặt vào hõm vai ta, mang theo mùi hương thanh khiết dễ chịu… và mùi chua nồng nặc.

 

Ngón tay thon dài của A Thanh rút lấy bức thư, chỉ liếc một cái, liền hừ khẽ:

 

“Nương… tử… và… hắn… tình… xưa… thắm… thiết… lắm…”

 

Giọng điệu ấy, chua đến mức có thể chấm bánh bao.

 

Ta quay lại, véo lấy gương mặt có cảm giác rất tốt của hắn.

 

“Lại giở cái tính lọ dấm nhỏ à? Đây đâu phải tình xưa, rõ ràng là Thẩm trạng nguyên thua không phục, tự tìm chút sĩ diện thôi!”

 

Ta ghé sát tai hắn, nở nụ cười tinh nghịch:

 

“Hơn nữa, hắn có đẹp bằng A Thanh nhà ta không? Có biết kiếm tiền bằng A Thanh nhà ta không? Có dính người như A Thanh nhà ta không?”

 

Câu cuối cùng thành công khiến chút ghen trong mắt A Thanh biến thành thẹn thùng và vui mừng.

 

Hắn cúi đầu, dùng chóp mũi cọ nhẹ bên cổ ta, lí nhí:

 

“Không có… ta… là… nhất…”

 

Sau cơn sóng gió, A Thanh giữ đúng lời hứa.