An Chi dập máy, lòng ngập tràn sự phẫn nộ. Mai Anh, cô ta dám đe dọa cả những người vô tội? Cô ta nghĩ tiền và quyền lực (vay mượn từ kẻ nào đó) có thể che đậy tất cả sao?
"Không đời nào!"
Cô ngồi xuống, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Mai Anh muốn chơi lớn. Được. Cô sẽ cho cô ta thấy thế nào là "lớn".
An Chi mở lại timeline. Thêm một dòng mới: "Ngày XX/YY: Mai Anh tìm cách mua chuộc/đe dọa nhân chứng Hằng."
Hoàng Nam nghe những tin đồn mới nhất về An Chi, lòng anh ta đầy mâu thuẫn. "Điên? Ám ảnh?" Những lời này mâu thuẫn với hình ảnh An Chi điềm tĩnh, sắc sảo hôm gặp ở quán cà phê. Và cả cái cách cô ta đưa nhầm tin nhắn... anh ta vẫn nhớ dòng chữ ngắn ngủi đó.
Anh ta nhìn Mai Anh. Cô ta vẫn dịu dàng, vẫn quan tâm anh ta hết mực. Nhưng... thỉnh thoảng anh ta lại thấy một tia sắc lạnh thoáng qua trong mắt cô ta khi nói chuyện điện thoại, hoặc một vẻ mặt khác hẳn khi cô ta không nghĩ có ai nhìn. Giống như cái đêm An Chi bị cho nghỉ việc, Mai Anh nói chuyện điện thoại trong phòng, giọng nói không còn ngọt ngào nữa, đầy vẻ đắc thắng và tàn nhẫn. Lúc đó anh không nghĩ nhiều, giờ nhớ lại...
Anh ta cảm thấy khó chịu. Cứ như có một thứ gì đó không đúng đang diễn ra ngay trước mắt mình.
An Chi quyết định gặp lại Hoàng Nam. Lần này, cô không nói về Mai Anh hay bất cứ sự kiện cụ thể nào.
Cô hẹn anh ta ở một công viên vắng vẻ vào buổi chiều muộn. Hoàng Nam đến, vẻ mặt vẫn bối rối.
- Cô... cô muốn gặp tôi à? Có chuyện gì sao?
An Chi ngồi xuống ghế đá, nhìn xa xăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Chỉ là... muốn nói chuyện với anh một lát thôi. Không liên quan đến những chuyện đã xảy ra.
Hoàng Nam ngồi xuống cạnh cô, giữ một khoảng cách nhất định.
- Cô... có vẻ không ổn lắm.
- Em vẫn ổn. - An Chi quay sang nhìn anh ta, ánh mắt bình thản. - Chỉ là... em vừa nghe một câu chuyện. Về hai người bạn thân.
Hoàng Nam nhìn An Chi, im lặng lắng nghe.
- Hai người bạn đó... rất thân nhau. Một người thì thật lòng, dốc hết ruột gan. Một người thì... ờm... khéo léo hơn. Người bạn thật lòng có một thứ gì đó... một mối quan hệ chẳng hạn. Người bạn khéo léo kia muốn có được nó.
An Chi kể chuyện, giọng điệu bình thản, như đang kể một câu chuyện cổ tích.
- Thế là, người bạn khéo léo bắt đầu... trồng cây. - An Chi dừng lại một chút, nhìn Hoàng Nam. - Trồng những hạt mầm nhỏ của sự nghi ngờ, của hiểu lầm. Cứ 'vô tình' làm điều này, 'vô tình' nói điều kia. Từ từ, từ từ, những hạt mầm đó lớn lên, che khuất đi sự thật.
Hoàng Nam nghe An Chi nói, nét mặt dần thay đổi. Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, như đang cố gắng hiểu câu chuyện này là thật hay là ngụ ngôn.
Carrot Và Tịch Dương
- Người bạn thật lòng... ngây thơ lắm. Không nhận ra. Cứ nghĩ mọi chuyện là trùng hợp. Cứ nghĩ bạn mình tốt. Cứ tự trách bản thân đã làm sai điều gì đó. - An Chi nói tiếp, giọng hơi trầm xuống. - Cho đến khi... mất hết. Mất cái mình có, mất cả bạn thân, mất cả danh dự.
Cô quay sang nhìn Hoàng Nam, ánh mắt thẳng thắn.
- Nhưng rồi... người bạn thật lòng nhận ra. Nhận ra tất cả sự 'vô tình' đó là cố ý. Nhận ra hạt mầm được trồng, cây đã lớn. Và lúc đó... người bạn đó quyết định không khóc nữa. Chỉ muốn... nhổ cái cây đó lên. Tận gốc.