"Nghe nói An Chi điên rồi. Bị stress nặng sau khi chia tay, giờ cứ ám ảnh theo dõi Mai Anh với Hoàng Nam."
"Thậm chí còn dựng chuyện, gửi tin nhắn đe dọa Mai Anh cơ. Tội nghiệp Mai Anh quá, có cô bạn thân như vậy."
"Tâm lý không ổn định như thế thì ai dám nhận vào làm."
Tin đồn đến tai An Chi qua một người bạn chung không quá thân thiết nhưng còn giữ chút lương tâm. Người đó nhắn tin cho cô với thái độ ái ngại, khuyên cô nên "đi khám" hoặc "buông bỏ đi".
"Điên? Ám ảnh? Dựng chuyện?"
An Chi đọc tin nhắn, tay siết chặt điện thoại. Cơn giận cuộn trào. Mai Anh đang cố gắng vẽ nên một hình ảnh An Chi hoàn toàn méo mó, một kẻ tâm thần không đáng tin, để khi cô nói sự thật, không ai tin nữa.
Cùng lúc đó, cuộc phỏng vấn cho công việc mới mà An Chi rất hy vọng đột ngột bị hủy. Email thông báo ngắn gọn, không lý do cụ thể. An Chi gọi điện hỏi lại, bên kia chỉ ậm ừ nói "có thông tin không tốt về ứng viên" và "sẽ giữ liên lạc nếu có vị trí khác phù hợp hơn".
"Thông tin không tốt." An Chi cười khẩy. Cô biết "thông tin" đó từ đâu ra. Mai Anh, trưởng phòng Nhân sự cũ, có thể dễ dàng gửi một email ẩn danh, một cuộc điện thoại khéo léo đến nhà tuyển dụng mới. Chỉ cần vài lời úp mở về "tâm lý không ổn định" hoặc "khó hòa nhập", đủ để gieo mầm nghi ngờ.
Cô đang bị dồn vào chân tường. Mai Anh không chỉ cướp đi quá khứ của cô, mà còn muốn hủy hoại cả tương lai.
Đúng lúc đó, điện thoại An Chi reo. Là bà Hằng.
- Cô An Chi à?
Giọng bà Hằng run run, đầy vẻ sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Chị Hằng? Có chuyện gì vậy ạ?
- Cái cô Mai Anh... cô ta tìm tôi rồi.
An Chi siết chặt điện thoại. "Mình đoán không sai."
- Cô ta... cô ta hẹn gặp tôi. Rồi đưa cho tôi một cục tiền. Bảo tôi rút lại lời nói, bảo tôi nếu có ai hỏi thì nói cô là người xúi giục tôi dựng chuyện. Cô ta... cô ta còn nói... nói là có người quen 'trên' có thể làm cho tôi 'biến mất' nếu tôi không nghe lời.
Giọng bà Hằng lạc đi, gần như khóc.
- Tôi... tôi sợ quá cô An Chi ạ. Cô ta... cô ta tàn độc thật. Tôi không muốn dính vào nữa đâu. Tôi... tôi xin lỗi cô...
An Chi nghe tiếng nấc nghẹn của bà Hằng, lòng nặng trĩu. Bà ấy đã giúp cô rất nhiều, giờ lại vì cô mà gặp nguy hiểm.
- Chị Hằng, chị bình tĩnh đi. - An Chi cố gắng trấn an. - Chị đừng sợ. Em sẽ không để cô ta làm hại chị đâu. Chị... chị từ chối cô ta thế nào rồi?
Carrot Và Tịch Dương
- Tôi... tôi bảo tôi sẽ suy nghĩ. Tôi không dám từ chối thẳng. Tôi sợ... - Bà Hằng nói, tiếng thở dốc.
- Chị làm đúng rồi. Chị cứ giả vờ suy nghĩ đi. Đừng nói gì với cô ta cả. Em sẽ nghĩ cách bảo vệ chị. Và cả... dùng chính chuyện này để vạch trần cô ta.
An Chi nói nhanh, đầu óc bắt đầu vận hành. Mai Anh muốn bịt miệng nhân chứng. Chính nỗ lực bịt miệng đó là bằng chứng về sự gian dối của cô ta!
- Em... em làm được không? - Bà Hằng hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
- Em làm được. Chị tin em đi. Giờ chị cứ bình tĩnh, đừng nghe điện thoại hay gặp ai lạ. Có gì em sẽ liên lạc với chị trước.