Tất cả tội lỗi, dằn vặt, đau đớn mà tôi mang theo suốt bao năm, tất cả những gì tôi đấu tranh để thoát khỏi “tội tổ tông” đều đến từ người đàn ông trước mặt.
Tôi mang trong người dòng m.á.u của ông ấy—một xiềng xích không thể gỡ bỏ suốt đời.
Tô Chấn do dự bước đến một bước. Tôi mới nhận ra phía sau ông ta là Tô Phân, tay cầm giấy đóng viện phí. Chắc lại là Tiểu Lỗi uống thuốc bậy rồi nhập viện.
“Hiểu San, sao con lại ở đây?” Tô Phân tiến đến, nắm tay tôi một cách giả tạo nhiệt thành. “Vừa hay ba con cũng đến đây, hai cha con mấy chục năm chưa gặp mặt nhỉ?”
Bà ta tự cảm động đến đỏ hoe mắt, còn tôi thì thấy ghê tởm tột cùng.
“Hiểu San, sao con không chào ai vậy? Con không nhận ra ba con sao?”
Nếu bà ta biết cô gái tên Kiến Kiến đã chết, nếu bà ta biết tôi nhập viện là vì mẹ cô ấy trả thù, liệu bà ta còn nói ra những lời đó nữa không?
Tôi mạnh tay đẩy Tô Phân ra, khiến bà ta sững người.
“Loại người như vậy mà xứng làm cha sao?” Tôi hỏi.
Tô Phân vài giây mới phản ứng: “Con nói gì thế hả? Chuyện đó đã lâu rồi! Ai mà chẳng từng mắc sai lầm? Ba con đã chịu đủ hình phạt rồi, giờ mọi người vui vẻ rồi, sao con cứ mãi bám lấy quá khứ không chịu buông?”
Mọi người vui vẻ?
Tôi không hiểu sao bà ta mặt dày nói được vậy. Chỉ vì Tô Chấn đã ngồi tù là mọi chuyện có thể bỏ qua, tha thứ, quên đi sao?
Tô Chấn chậm rãi tiến đến, định chạm vào tôi: “Hiểu San...” Tôi hất ông ra.
Ký ức như cuộn phim đen trắng tua ngược: tôi bị bắt nạt, bị mắng chửi, bị đổ lỗi. Tiếng hét điên cuồng của Giang Huệ. Và... cô gái tên Kiến Kiến...
Cơ thể tôi nóng rực, tai ù đặc. Tô Phân giằng kéo, mặt méo mó, mồm lảm nhảm. Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì nữa.
Nhịp tim dồn dập, hơi thở nặng nề, cảm xúc dồn nén đến cực điểm, tôi gào lên: “Cô ấy c.h.ế.t rồi!”
Tô Phân c.h.ế.t lặng.
Tôi nhìn thẳng Tô Chấn, dặn mình không được khóc, nhưng nước mắt tự trào ra không thể ngăn.
Tôi run rẩy, như ác mộng bao năm cuối cùng cũng tìm được lối thoát: “Ông là tội nhân. Ông là kẻ h.i.ế.p dâm. Dù ngồi tù bao lâu, dù sống hay chết, ông cũng không trả hết nợ đời được đâu!”
Tôi quay lưng bỏ đi. Xung quanh đã tụ đông người xem nhưng tôi không quan tâm nữa.
Chưa bao giờ bước chân tôi lại nhẹ nhõm đến vậy.
Sau khi nói hết tất cả, tôi biết — mình không phải trốn tránh họ nữa. Quá khứ không thể nhấn chìm tôi nữa.
Có lẽ tôi đã tự nói với chính mình rằng — “Chuyện này không phải lỗi của tôi.”
Nhưng... liệu thật sự không phải lỗi của tôi sao?
Về phòng, tôi trốn vào trong chăn, ánh sáng cuối cùng bên ngoài tắt dần, không bật đèn. Giường bên đã xuất viện, phòng trống vắng chỉ còn tiếng thở nặng nề của tôi.
Cửa phòng mở hé. Một tia sáng mờ rọi vào, tiếng bước chân tiến gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi hé mắt, thấy Thiệu Tuấn đứng bên giường, không mặc blouse trắng mà chỉ là quần áo thường, có vẻ vừa tan ca.
Tôi tưởng anh mang cơm, nhưng nhìn tay anh trống không.
“Em ăn rồi.” Tôi nói dối. “Anh về đi.”
Thiệu Tuấn không đáp. Không khí tĩnh lặng đến rùng mình.
“Đầu còn đau không?” Anh hỏi bất ngờ. Tôi hơi sững: “Không... không đau nữa rồi.”
“Đói không?” “Không...” Anh vẫn đứng đó, không chịu rời.
Tôi lại nói: “Anh về đi...”
“Tô Hiểu San.” Anh ngắt lời tôi. “Có chuyện gì cứ nói với anh. Chuyện gì cũng được.”
Tôi im lặng.
Chợt nhận ra khi tôi cãi vã với Tô Chấn và Tô Phân ở sảnh, Thiệu Tuấn đã chứng kiến tất cả. Anh thông minh, chắc đã hiểu phần nào.
Tôi nhìn trần nhà, rồi hỏi bâng quơ: “Thiệu Tuấn, nếu một ngày em biến mất, anh... có nhớ em không?”
Giữa im lặng, tôi nhận ra câu hỏi thật ngốc nghếch. Định đánh trống lảng thì anh trả lời: “Có.”
Tôi khựng, nhẹ giọng hỏi tiếp: “Vậy... anh có buồn không?”
Thiệu Tuấn không nói gì. Trong bóng tối, tôi không nhìn thấy mặt anh.
“Có.” Anh đáp.
Câu trả lời như va mạnh vào tim tôi. Tôi muốn chạy trốn.
Chăn trùm kín cả miệng mũi, hơi thở mang mùi thuốc sát trùng. Khóe mắt tôi nóng rát, một cảm giác an yên lan dần.
Thiệu Tuấn vẫn đứng cạnh giường, không có ý định rời.
Một lúc sau anh ngồi xuống ghế bên giường, giọng trầm: “Anh ngồi đây. Em ngủ đi.”
Tôi không từ chối.
Cho tôi ích kỷ thêm lần cuối, trước khi rời khỏi nơi này, biến mất khỏi thế giới anh,
hãy để tôi viết nốt chương cuối trong câu chuyện mang tên Tô Hiểu San.
Nếu nhiều năm nữa, anh còn nhớ đến cô gái ấy — người từng tổn thương, từng cứng đầu đẩy anh ra xa — mà lòng không có oán hận,
thì vậy cũng đã là đủ.
Tôi xuất viện sớm, không nói với ai. Việc đầu tiên sau khi ra viện là đến công ty nộp đơn nghỉ việc, rồi liên hệ chủ nhà trả phòng tháng sau.
Tôi không để lại lối lui nào.
Khi Kiều Kiều đến, tôi đã gần xong việc thu dọn hành lý. Tôi chỉ vào đống đồ không mang theo: “Mấy thứ này mới mua không lâu, cậu cần gì cứ lấy.”