Cô ấy nhìn tôi, mắt đỏ hoe: “Cậu định chuyển đi đâu?”
Tôi mỉm cười, kể vài thành phố nhưng thật ra tôi cũng không biết sẽ đi đâu.
“Cậu nghĩ kỹ chưa?” Tôi gật đầu.
Kiều Kiều nhìn tôi lâu rồi ôm chầm lấy tôi.
Trước khi rời thành phố, tôi còn một việc muốn làm: đến thăm cô gái tên Kiến Kiến.
Tôi mang theo bó hoa trắng, tìm đến mộ cô trên núi qua phòng quản lý nghĩa trang.
Leo từng bước dốc, trời xanh rộng trải dài, tiếng chim thi thoảng vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Trên bia mộ, bức ảnh là gương mặt thiếu nữ vẫn cười tươi, nheo mắt, như chưa từng trải qua đau thương.
Tôi cúi xuống đặt hoa, muốn nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ khẽ nói: “Xin lỗi.”
Đang rời nghĩa trang, trời đột ngột chuyển xám, mưa bắt đầu rơi.
Tôi nép vào trạm xe buýt tránh mưa, vô tình thấy đám đông tụ tập bên kia đường.
Tôi không thích hóng chuyện, nhưng trong đám đông hỗn loạn, tôi nhận ra Giang Huệ.
Bà ấy co rúm ngồi dưới đất, ôm đầu, trước mặt là người phụ nữ quát tháo. Một bé gái nép sau lưng người phụ nữ, mắt sợ hãi, nước mắt rưng rưng.
Tôi không kìm lòng, bước sang đường.
Người phụ nữ chửi rủa rất khó nghe. Qua lời bà ta, tôi nhanh hiểu sự việc: bà ta đợi xe cùng con thì Giang Huệ xuất hiện, kéo bé gái đi, gọi “Kiến Kiến”. Người phụ nữ nghi bà ta là kẻ buôn người, định gọi cảnh sát.
Giang Huệ từng nghiện ma túy. Nếu bị hiểu lầm, có thể bị bắt.
Chân tôi tự bước tới, chen qua đám đông, đứng chắn trước Giang Huệ.
Không khí như đóng băng. Người phụ nữ ngưng nói. Đám đông lặng im, ánh mắt dồn vào tôi chờ đợi một diễn biến bất ngờ.
Giang Huệ ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi đứng dưới mưa lất phất, chậm rãi nói: “Bà ấy không phải kẻ buôn người. Bà ấy chỉ là người mẹ mất con. Tôi nghĩ bà ấy quá nhớ con nên nhầm bé gái thành con mình.”
Khoảnh khắc đó, tôi gần như thấy trong bầu không khí xám xịt ấy có luồng sáng dịu dàng bao quanh mình. Lần đầu tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản đến thế.
Tôi cúi đầu thật sâu trước người phụ nữ: “Xin lỗi.”
Có lẽ do Giang Huệ quá tiều tụy, tinh thần suy sụp thật, người phụ nữ không truy vấn thêm. Bà ta lườm Giang Huệ rồi dắt con đi. Đám đông tản dần.
Tôi ngồi xổm định đỡ Giang Huệ đứng dậy. Bà không nhúc nhích, chỉ hỏi khẽ: “Sao cô lại ở đây?”
Tôi không giấu: “Tôi đến thăm Kiến Kiến.”
Tôi nghĩ bà sẽ nổi giận mắng tôi, nhưng bà rất bình tĩnh: “Cô lấy tư cách gì mà thăm nó?”
Tôi im lặng.
“Sao lại giúp tôi? Nếu cô bỏ mặc, tôi sẽ bị bắt, bị xem là kẻ buôn người. Tôi hận cô đến mức ném ly vào đầu, đẩy cô ngã cầu thang, chỉ mong cô c.h.ế.t đi...”
“Không có lý do gì cả.” Tôi nhìn bà. “Nếu Kiến Kiến còn sống, em ấy chắc chắn không muốn mẹ mình sống thế này.”
Giang Huệ sững người, rồi vùi đầu vào gối khóc nức nở.
Mưa to dần, làm ướt đẫm bà, che lấp những tiếng khóc xé lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhìn qua làn nước mắt cay, chậm rãi chìa tay ôm bà.
“Không phải lỗi của bà.”
Trước khi rời thành phố, dưới mưa lớn, tôi và người mẹ khốn khổ đó ôm nhau rất lâu.
Tôi nghĩ cuối cùng mình đã tháo được xiềng xích trong lòng, chấp nhận quá khứ, tha thứ cho chính mình.
Tô Hiểu San — chuyện này không phải lỗi của em.
Đêm cuối trước khi chuyển nhà, tôi mua vé xe, đặt khách sạn xong xuôi.
Sống ở thành phố này bao năm, cuối cùng những gì tôi mang theo chỉ là một chiếc vali.
Tôi tự thưởng cho mình bữa tối thịnh soạn.
Trên đường về, tôi thấy xe Thiệu Tuấn đậu ở tầng hầm.
Từ lúc xuất viện, tôi chưa gặp lại anh lần nào.
Tôi định lướt qua như người xa lạ thì anh gọi: “Có chuyện gì sao?”
“Có đồ của em.” Anh đưa túi đựng vật dụng sinh hoạt tôi từng để lại nhà anh.
Trước đây tôi bảo anh vứt đi, không ngờ anh giữ lại.
“Tôi không cần nữa, anh cứ vứt đi.”
Anh cúi đầu, không nói gì, rõ ràng đây chỉ là cớ để gặp tôi.
“Em sắp đi rồi à?” Cuối cùng anh biết chuyện tôi chuyển nhà.
“Ừ.”
“Bao giờ?”
“Ngày mai.”
Không khí lặng thinh lại bao trùm.
“Tô Hiểu San.”
“Ừ?”
“Chúng ta... thật sự không còn cơ hội sao?”
Tôi im lặng.
“Anh hiểu rồi.” Anh cúi đầu, quay người lên xe.
Một người kiêu ngạo như Thiệu Tuấn, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của sự im lặng từ tôi.
Tôi nhìn theo bóng dáng chiếc xe anh khuất dần trong cơn mưa phùn. Bỗng chốc tự hỏi — nếu tôi can đảm hơn một chút, nếu tôi bước tới bên anh, nói ra hết những tổn thương đã giấu kín bấy lâu, liệu anh có sẵn lòng ở lại vì tôi không?
Muôn ánh đèn từ những ngôi nhà bên đường nhấp nháy trong giọt lệ rưng rưng, tôi khẽ đưa tay vươn ra giữa không trung — nhưng chẳng chạm đến điều gì.
Lần này… thật sự là chia ly rồi.
Vậy, tôi có thể gửi gắm một điều ước chăng? Ước rằng lần gặp sau, chúng ta sẽ giả vờ như chưa từng quen biết, chưa từng yêu thương.
Tôi ngồi yên dưới ngọn đèn đường suốt lâu, bất động. Không biết từ lúc nào, mưa lại lất phất rơi.