Ấn Đô Dị Yêu Lục

Chương 34



Lại rơi vào một khoảng lặng ngượng ngập. 

Ta chợt thấy bản thân có lẽ quá lời, bèn lảng sang chuyện khác, hỏi hắn:

“Cô bạn gái bỏ đi kia, ngươi có tìm lại không?”

 

Hắn chỉ nhìn ta một cái, chẳng đáp.

 

Ta liền hiểu, lại khuyên:

“Đàn ông mà, muốn sống cho thoải mái thì trên đầu phải có chút xanh. 

Người ta có câu, biển nạp trăm sông mới thành mênh mông...”

 

Chưa kịp dứt lời, có lẽ đụng trúng nỗi đau, hắn bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn ta.

Hô, giỏi thật, cao những một mét chín, dáng người thẳng tắp, bóng sáng phủ sau lưng, cả thân hình tựa như phát sáng.

Đáng chú ý hơn cả, áo sơ mi hắn cài thiếu hai cúc, để lộ một mảng da thịt sáng bóng đầy dụ hoặc.

 

Ta – Vương Tri Thu – đã sống hơn hai ngàn năm, chuyện gì mà chưa từng thấy, vậy mà cũng nuốt nước bọt cái ực, la lên:

“Làm gì thế, coi ta là hạng người nào? 

Mau ngồi xuống, che mất nắng của ta rồi kìa.”

 

Hắn chẳng để ý đến lời cà rỡn của ta, chỉ liếc nhìn con phố ngoài kia, nói:

“Vương Tri Thu, trời đẹp thế này, tôi đưa cô đi chơi công viên trò chơi nhé.”

 

Ta cúi nhìn đôi dép lê dưới chân, chiếc quần bò cũ kỹ, hít hà cái áo hoodie đã mặc liền ba ngày, lại ngó qua cửa kính thấy mái tóc mình tùy tiện buộc cao.

Mấy sợi tóc tán loạn trước trán, khuôn mặt sạm đỏ dưới nắng, đôi mắt mơ màng.

 

Dù bề ngoài có nhếch nhác, nhưng rõ ràng trong mắt hắn lại chẳng thành vấn đề.

Ta nghi hoặc hỏi:

“Bạn gái ngươi bỏ đi rồi, giờ muốn cưa ta à?”

 

“... Không phải.”

 

“Muốn ngủ với ta?”

 

“... Cũng không.”

 

“Hay muốn cùng ta bàn chuyện nguồn gốc loài người, ý nghĩa sinh mệnh, chân lý tình cảm?”

 

“... Không thể có mục đích nào khác sao?”

 

“Cái vẻ ong bướm của ngươi bày ra rành rành, ta thật chẳng tưởng tượng nổi còn có ý đồ nào khác nữa.”

 

Trì Sính cạn lời, đi thẳng ra con xe sang trọng đậu ven đường, rồi lái đi mất.

 

Ta vắt chéo chân, vừa ăn hạt dưa vừa lim dim hưởng nắng. 

Đám trẻ ngày nay thật hời hợt, chẳng có lấy phần ngây thơ trong sáng như thời của chúng ta.

 

Nghĩ đến hai chữ “trong sáng”, ký ức bất giác chập chờn, gợi lại một bóng dáng áo xanh tuấn tú: ánh mắt thuần khiết của thiếu niên, dưới mắt còn điểm một nốt ruồi son, tươi thắm rực rỡ.

Sạch sẽ và tà mị va chạm nhau, mỗi lần nghĩ đến, nước mắt lại không kìm được mà... chảy ra từ khóe miệng ta.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Ôi chao, không thể nghĩ tiếp nữa, lòng lại dấy lên thèm khát.

Ta nuốt khan một ngụm, cảm thấy không ai trò chuyện cùng thật chán chường, bèn khóa cửa tiệm, sang con phố khác, tìm Trương Đầu To trong tiệm đồ cổ.

 

Cuối tuần, đường phố cũng khá nhộn nhịp.

Tới nơi mới hay, tiệm còn náo nhiệt hơn.

 

Trương Đầu To đang cùng mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp ríu rít bên quầy, miệng cười toe toét đến tận mang tai.

Tiếng cười từ xa đã vọng lại, nghe vừa phóng đãng vừa lố lăng, khiến ta khinh bỉ lắc đầu.

 

Đẩy cửa bước vào, mắt Trương Đầu To sáng rỡ, nó liền phất tay, đuổi mấy cô em đang ríu rít đi.

“Thôi thôi, không tán gẫu nữa, anh có khách.”

 

Mấy cô gái lộ vẻ không cam lòng. 

Một cô tóc vàng còn nũng nịu níu tay nó:

“Trương Nhuận Trạch, tối nay đi ăn lẩu với bọn em đi, em lâu lắm rồi chưa gặp anh rồi đó.”

 

Đầu To lấp lửng tiễn họ ra ngoài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Để sau đi, em gái, dạo này anh hơi bận.”

 

Đợi họ đi hết, ta ngồi trong quầy, cố tình bóp giọng bắt chước cô tóc vàng làm nũng:

“Anh Đầu To, dạo này bận gì mà chẳng có thời gian tới thăm người ta thế?”

 

Nó cười toe, chen ngồi cạnh ta, bá vai bá cổ, thì thào đầy vẻ bí hiểm:

“Bà cô của con ơi, cô với cái tiểu bạch kiểm kia tiến triển tới đâu rồi?”

 

Hả?

 

Ta nghĩ một lúc, biết hắn nói đến Trì Sính, bèn búng tay vào trán nó:

“Ta từng tuổi này rồi, đừng bịa chuyện thị phi cho ta.”

 

“Đừng giả bộ. 

Con thấy mấy lần rồi, hai người ngồi với nhau vừa gặm hạt dưa vừa trò chuyện, con còn ngại chẳng dám xen vào. 

Cái cách anh ta nhìn người rõ ràng có gì đó khác lạ, chắc chắn là có tình ý.”

 

Ta suy ngẫm một hồi, liên hệ cả chuyện hôm nay, cũng thấy có lý:

“Có lẽ vậy. 

Hắn muốn tán tỉnh ta, nhưng ta đã đường hoàng từ chối.”

 

“... Thế anh ta tán thế nào?”

 

“Muốn rủ ta đi công viên trò chơi.”

 

“Sao người không đi, con nhớ cô cô vốn thích mấy chỗ đó mà.”

 

“Chậc, sao lại không đi ngươi tự biết rõ còn hỏi. 

Lần trước hai ta đi chơi ‘Tàu Hải Tặc’, xuống xong ngươi nôn thốc nôn tháo, ta buồn nôn ba ngày chẳng ăn nổi cơm. 

Giờ cứ nghĩ đến mấy nơi ấy là lại hiện ra bộ dạng ngươi ọe oẹ...”

 

Chưa dứt lời, có lẽ mất mặt, Đầu To đập bàn cái rầm, nghiêm giọng:

“Con biết ngay mà, cái tiểu bạch kiểm ấy chẳng có ý tốt! 

Anh ta dám mơ tưởng đến nhan sắc của cô cô!”

 

“...”

 

Trên quầy có chiếc gương nhỏ, ta cầm lên soi. 

Sáng nay chẳng rửa mặt, cũng chẳng trang điểm, khóe mắt còn dính gỉ, mặt lại lấm tấm tàn nhang.

 

Ta lưỡng lự hỏi nó:

“Thật sự... ta có nhan sắc sao?”

 

Đầu To chìa tay gỡ gỉ mắt cho ta, nghiêm túc:

“Phải tin vào chính mình, biết chưa? 

Cô cô là đẹp nhất!”

 

Ta xúc động, ôm chặt cổ nó, suýt siết nghẹt thở:

“Không hổ là đứa cháu ta tự tay nuôi lớn!”

 

Đầu To tên thật là Trương Nhuận Trạch, quả thật là đứa trẻ do ta nuôi từ lúc còn nhỏ.

 

4.

Năm 1967, ở một miền quê hẻo lánh phương Nam, ta cúi mình bên thân thể một cô gái vừa treo cổ tự vẫn. 

 

Cô gái ấy tên là Trương Hồng Hà, hai mươi tuổi. 

Cha mẹ mất sớm, cô chỉ còn một người anh trai để nương tựa. 

Anh trai tên Trương Hồng Binh, hơn cô mười tuổi, làm nghề thợ mộc. 

Hai anh em từ nhỏ đã chịu đủ đắng cay khổ cực. 

 

Hồng Hà lại đặc biệt tháo vát: nào nuôi gà, chăn lợn, ra đồng cấy lúa... việc gì cũng thành thạo. 

Nắng gió dãi dầu khiến gương mặt cô lúc nào cũng đỏ sạm, thô ráp. 

Cũng nhờ đôi tay nhanh nhẹn, tính tình hiền hòa, cô sớm có người mai mối đến dạm hỏi. 

Người ấy chính là Triệu Gia Tề, chàng trai duy nhất trong làng thi đỗ đại học.