Yêu Lại Mối Tình Đầu

Chương 34



Thư Ngâm muốn nói cô thật sự rất thích kiểu đó.

Cô thích kiểu oversize đến cùng cực.

Từ đầu đến chân, từ áo khoác cho đến... nội y.

Được không?

Có thể chấp nhận được không?

...Ừm, có lẽ không ổn lắm. Nghe kiểu gì cũng giống... biến thái.

Thư Ngâm cực kỳ lúng túng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Đồ của một người bạn."

Sắc mặt Thẩm Dĩ Tinh dần nghiêm lại, nụ cười có phần gượng gạo: "Bạn trai à?"

Thư Ngâm đáp: "Không phải."

Giọng Thẩm Dĩ Tinh đầy thận trọng: "Người đó... đã ngủ lại nhà cậu sao?"

"Không, anh ấy bị ướt mưa nên vào tắm nhờ rồi thay đồ thôi." Thư Ngâm nói, cố giữ giọng điệu tự nhiên: "Trong kho còn mấy bộ đồ nam của cậu để lại mà. Cậu quên rồi à?"

"Không quên." Ánh mắt Thẩm Dĩ Tinh không rời khỏi bộ đồ đang phơi trên ban công, nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng từng sợi vải.

Thư Ngâm thấy thế thì lòng như lửa đốt, vội vàng hạ giàn phơi xuống, luống cuống thu hết đồ đem vào phòng.

Thẩm Dĩ Tinh mím môi, ánh mắt đầy oán thán, trừng mắt liếc Trần Tri Nhượng một cái sắc như dao.

Ánh mắt đó, chỉ hai anh em họ mới hiểu.

Bất chợt, như nhớ ra điều gì, Thẩm Dĩ Tinh vội chạy vào phòng chứa đồ.

Lật tung tìm kiếm cuối cùng cũng lôi ra được một thùng các hộp bao cao su vẫn còn nguyên vẹn. Hồi đầu năm có nhãn hàng gửi tặng Thẩm Dĩ Tinh để nhờ quảng cáo dịp lễ Tình nhân. Cô ấy chỉ bóc một hộp để chụp ảnh, còn hơn ba mươi hộp vẫn nằm nguyên trong thùng chưa động tới.

Vỏ hộp vẫn còn bọc nilon.

Thẩm Dĩ Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Chắc là... thật sự chỉ tắm thôi, không có gì khác.



Bữa tối trôi qua trong yên ổn. Ăn xong Trần Tri Nhượng nói: "Anh còn có việc, đi trước."

Thẩm Dĩ Tinh nhai mấy miếng bánh hoa quế, vừa ăn vừa hồn nhiên trò chuyện với Thư Ngâm về chuyện công tác, nói cười suốt, đến hơn mười giờ mới rời đi.

Nhưng cô ấy không về nhà mình mà băng qua hành lang, mở cửa bước vào nhà Trần Tri Nhượng.

Vừa mở cửa mùi khói thuốc xộc thẳng vào mũi, nồng nặc đến khó chịu.

Thẩm Dĩ Tinh khựng lại, mắt chậm rãi rũ xuống.

Cô ấy bước vào, tiện tay khép cửa.

Phòng khách không bật đèn.

Trần Tri Nhượng ngồi trên sofa, laptop đặt trên đùi, tay gõ bàn phím liên tục. Ngón trỏ và ngón áp út kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng rít một hơi. Cả người toát ra vẻ mệt mỏi và chán chường.

"Tại sao anh không theo đuổi cô ấy?" Đó là câu đầu tiên Thẩm Dĩ Tinh thốt ra.

Trần Tri Nhượng hay chê cô ngốc, nhưng hai người là anh em ruột. Anh thông minh thế, em gái liệu có thể ngốc đến đâu?

Đúng như Thương Tòng Châu từng nói, Thẩm Dĩ Tinh chỉ không giỏi việc học chứ không phải không có năng lực. Cô có sở trường của mình.

Thư Ngâm cũng thường bảo: Thẩm Dĩ Tinh là kiểu người "đại trí nhược ngu" – thông minh nhưng giả vờ ngốc.

Thật ra, Thẩm Dĩ Tinh biết hết. Mọi thứ, cô đều biết.

"Em đã cho anh biết bao nhiêu cơ hội, rất nhiều rất nhiều cơ hội. Người ta vẫn hay nói gần nước thì được cá. Anh, rõ ràng anh thích Thư Ngâm mà, tại sao anh không chịu chủ động một lần vì cô ấy?"

Cô đứng đối diện anh, nhìn từ trên cao xuống.

Khói thuốc mù mịt che khuất gương mặt anh. Cô không nhìn rõ, cũng không thể đọc nổi suy nghĩ của anh.

Ánh sáng trắng từ màn hình hắt lên mặt Trần Tri Nhượng. Da anh vốn đã trắng, lúc này càng lộ rõ vẻ mệt mỏi xanh xao. Nhưng đôi mắt anh lại lạnh lẽo, như ngâm trong băng giá.

"Thích cô ấy à—" Anh bật cười lạnh lẽo, đầy giễu cợt. Đuôi mắt khẽ nhướng lên, ánh nhìn như muốn đóng băng cô: "Thẩm Dĩ Tinh, em vẫn ngây thơ quá. Em tưởng chỉ cần 'thích' là mọi chuyện đều có thể giải quyết êm đẹp sao?"

"Chứ không thì sao?"

"Anh thích cô ấy thì có ích gì? Sao em không hỏi ngược lại cô ấy có thích anh không?"

"Anh không thể học theo em một chút được à? Cách em từng bước bước lòng cô ấy chẳng phải anh đều nhìn thấy hết rồi sao? Học em khó đến thế à?"

"Khó." Trần Tri Nhượng đáp không chút do dự.

Lồng ng.ực Thẩm Dĩ Tinh phập phồng vì tức giận.

Cô nhìn anh, người vẫn điềm nhiên hút thuốc và gõ bàn phím như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cô tức tối giật điếu thuốc từ tay anh, mỉa mai: "Nếu không muốn cúi đầu theo đuổi người ta vậy chẳng phải chứng tỏ anh không hề thích cô ấy sao? Không thích thì hút thuốc làm gì? Người ta chỉ hút khi tâm trí rối bời thôi mà."

Trần Tri Nhượng ngừng gõ. Anh ngẩng lên, trong mắt chỉ còn lại vài tia bất đắc dĩ.

Anh trầm giọng, khàn khàn gọi:"Tinh Tinh."

"...Anh à." Thẩm Dĩ Tinh không thể hiểu nổi. "Thư Ngâm là người tốt như thế. Em dám khẳng định rằng trong tất cả những cô gái mà anh từng gặp, không ai tốt, giỏi giang và dịu dàng như cô ấy. Ngoài việc gia cảnh không khá giả ra, cô ấy gần như không có bất cứ khuyết điểm nào."

"Nhưng đó lại là điều anh để tâm nhất, Tinh Tinh."

"Anh cần một người bạn đời — chứ không phải chỉ là người yêu. Người mà anh chọn để kết hôn, ít nhất, bản thân cô ấy hoặc gia đình cô ấy phải hỗ trợ được sự nghiệp của anh."

Ánh mắt Thẩm Dĩ Tinh tràn ngập sự kinh ngạc, gần như không thể tin được.

Hồi còn nhỏ, kiểu người cô ghét nhất là những người chỉ vì cô xinh đẹp mà đeo bám. Cô hiểu quá rõ suy nghĩ của họ — một cô bạn gái đẹp là món trang sức khoe mẽ, là chiến tích để khoe khoang, chứ không phải là tình yêu.

Cũng bởi thế, đã từng có lúc cô cực kỳ chán ghét Trần Tri Nhượng, bởi khi được hỏi thích mẫu người như thế nào anh chỉ trả lời: "Xinh đẹp."

Sau này cô tự thuyết phục bản thân — với ngoại hình như anh, tìm một người xinh đẹp cũng là để xứng đôi.

Nhưng cô chưa bao giờ ngờ rằng nhiều năm trôi qua, người anh trai mà cô từng ngưỡng mộ nhất, lại vẫn là kiểu người cô từng căm ghét nhất.

"Tình yêu của người lớn là sự cân đo lợi ích."

"Trần Tri Nhượng," Thẩm Dĩ Tinh lau giọt nước mắt vừa rơi, nghiến răng:"Trong những việc khiến em thất vọng, anh chưa bao giờ làm."

Trần Tri Nhượng lại châm một điếu thuốc khác.

Anh rít một hơi sâu, phả khói, giọng vẫn bình thản: "Nói hết rồi thì về nhà đi. Em vừa đi công tác về chắc cũng mệt lắm. Về nghỉ ngơi sớm đi."

Đáp lại anh, là "RẦM—" một tiếng đóng cửa mạnh.

To, dứt khoát.

Làm điếu thuốc trong tay anh cháy dài ra một đoạn tro.

Anh bất động thật lâu, cho tới khi đầu thuốc cháy gần hết, nóng rực làm bỏng ngón tay. Anh buông tay, đầu lọc rơi xuống quần, làm cháy một lỗ nhỏ. Cái quần vốn thẳng thớm, không một nếp gấp, giờ lại có thêm một lỗ thủng vô nghĩa.

Giống như cuộc đời được vạch sẵn của anh, vì một khoảnh khắc bất cẩn mà đi chệch hướng.

Nhưng đi sai đường cũng không sao. Anh luôn đủ tỉnh táo để quay về con đường đúng đắn.

Điện thoại đổ chuông — là cuộc gọi công việc.

Anh bắt máy, giọng vẫn đều đều, điềm tĩnh và lạnh nhạt.

Thư Ngâm nhận ra, tâm trạng Thẩm Dĩ Tinh rất tệ.

Cô cứ nghĩ do cặp đôi cãi nhau vặt, định nói vài lời cảm khái kiểu: "Làm gì có đôi nào mãi mãi yêu nhau như lúc đầu."

Nhưng ngay sau đó Thẩm Dĩ Tinh nghe điện thoại của Đoạn Hoài Bắc, giọng ngọt đến mức có thể nhỏ mật: "Anh ơi, nếu em xấu đi, nghèo đi, anh có còn thích em không?"

Thư Ngâm nuốt lại lời chưa kịp nói, im lặng.

Cô đang dọn dẹp nhà cửa thì vô tình nhìn thấy chiếc thẻ VIP do Thương Tòng Châu tặng.

Mặt thẻ in tên một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp.

Trời thu mấy hôm nay mưa liên tục, không khí se lạnh. Còn khoảng hai tuần nữa là đến Quốc Khánh. Thư Ngâm nghĩ hay là rủ Thẩm Dĩ Tinh đi nghỉ một chuyến.

Chờ cô ấy gọi điện xong, Thư Ngâm hỏi: "Cậu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ Quốc Khánh chưa?"

Thẩm Dĩ Tinh đáp: "Ban đầu thì có."

Thư Ngâm: "Ban đầu?"

Thẩm Dĩ Tinh nghiến răng ken két: "Giờ thì không còn kế hoạch gì nữa rồi!"

Thấy cô ấy tức giận đến thế, Thư Ngâm hỏi: "Dạo này tâm trạng cậu có vẻ không ổn, ai chọc giận cậu à?"

Thẩm Dĩ Tinh không giấu giếm: "Trần Tri Nhượng."

Hai anh em họ cãi nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Không cần ai hòa giải vài hôm là đâu lại vào đấy.

Đó có lẽ chính là thứ tình thân kỳ lạ như vậy.

Thư Ngâm khẽ cười: "Kỳ nghỉ Quốc Khánh này đi tắm suối nước nóng nhé?"

Thẩm Dĩ Tinh đồng ý ngay:"Được đó, để tớ đặt khách sạn."

"Không cần đâu." Thư Ngâm ngăn cô ấy lại: "Tớ có hai thẻ rồi."

"..."

"Thẻ gì cơ?"

"Cái này." Thư Ngâm đưa cô ấy xem.

Thẻ VIP màu đen ánh vàng.

Kết hợp với việc trong nhà Thư Ngâm từng xuất hiện quần áo và đồ lót nam, Thẩm Dĩ Tinh khó mà không suy nghĩ sâu xa: "Cái này... ai tặng cậu vậy? Khách hàng hay bạn bè?"

Thư Ngâm từng làm trợ lý đời sống cho một nữ giám đốc người nước ngoài khi còn học đại học. Vị nữ giám đốc đó đã ngoài bốn mươi, chưa từng kết hôn, đối xử với Thư Ngâm rất tốt, thường xuyên tặng quà, thậm chí còn từng định tặng cho cô một chiếc túi cá sấu của Hermès nhưng Thư Ngâm không nhận.

Điều này khiến Thẩm Dĩ Tinh thật sự rất khâm phục.

Cô ấy vẫn luôn cảm thấy Thư Ngâm là kiểu người dù có chàng trai 8 múi cởi trần nhảy múa trước mặt cũng không mảy may lay động.

Nhưng mà... chưa từng thấy nữ khách hàng nào lại tặng đồ lót nam cho trợ lý của mình cả.

Quá kỳ lạ đi chứ?

Chẳng lẽ là khách nữ làm trong ngành thời trang nam?

Hay là... khách nam?

Rất nhanh, Thư Ngâm giải đáp thắc mắc trong lòng cô ấy: "Thương Tòng Châu tặng đấy."

Một tiếng "thình" vang lên trong lòng Thẩm Dĩ Tinh.

Cô ấy hỏi ngay: "Cái áo oversize hôm đó, cũng là của Thương Tòng Châu à?"

Thư Ngâm im lặng một lúc rồi mới đáp: "Hôm đó anh ấy đến đón tớ ở ga tàu cao tốc. Trời mưa to, anh ấy bị ướt hết nên tớ bảo anh ấy lên nhà thay đồ."

Giọng cô đều đều, không rõ là đang trấn an Thẩm Dĩ Tinh hay là tự trấn an chính mình.

"Chủ nhật, đúng không?"

"Ừ."

"Lúc đó, chắc chắn anh tớ có ở nhà."

"..."

Thư Ngâm khẽ nhớ lại.

Ba người họ đỗ chung bãi xe, vị trí liền nhau. Quả thật hôm đó xe của Trần Tri Nhượng vẫn đỗ trong gara.

Thư Ngâm: "Sao tự dưng lại nhắc đến anh cậu?"

Thẩm Dĩ Tinh cười khanh khách, như thể đùa vui: "Anh tớ và Thương Tòng Châu từng là bạn tốt mà. Sao Thương Tòng Châu không sang nhà anh tớ thay đồ nhỉ? Dù sao thì... cậu với anh ấy cũng là nam nữ khác biệt mà."

Cô ấy cười tươi rói, vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô hại.

Thư Ngâm không dám nghĩ sâu thêm, chỉ mỉm cười nhẹ, đáp: "Anh ấy vội lắm, thay đồ xong là đi ngay."

Nói xong, trong lòng cô thở dài một hơi.

Cô nhận ra dạo này mình nói dối ngày càng thuần thục.

"Vậy nhé." Thẩm Dĩ Tinh giả vờ như không có chuyện gì, nhận lấy thẻ VIP từ tay Thư Ngâm, vừa cười vừa nói: "Ban đầu tớ định về quê cùng anh tớ, nhưng giờ thì dẹp rồi. Nơi nào có anh ấy thì không có tớ. Quốc Khánh này tớ sẽ đi suối nước nóng với cậu."

"Cậu dùng cả từ 'tuyệt giao' cơ đấy? Trẻ con thế?"

"Ừ, tớ trẻ con lắm." Thẩm Dĩ Tinh gật đầu thật mạnh, còn nhấn mạnh thêm: "Trẻ con, và rất ghét anh ấy."

Mỗi lần hai anh em cãi nhau, Thẩm Dĩ Tinh đều kể cho Thư Ngâm nghe đủ chuyện xấu của Trần Tri Nhượng. Nhưng kể xong cô ấy lại tự mình nói tốt cho anh, kiểu như: "Anh ấy cũng không tệ đâu. Cao ráo, đẹp trai, kiếm được tiền, tiêu xài rộng rãi, còn biết làm việc nhà. Ai lấy được anh ấy chắc là hưởng phúc cả đời, chẳng phải động tay động chân gì."

"Cậu nghĩ đi, mỗi tháng anh ấy đưa cậu hai mươi triệu, mà cả tháng chắc chỉ ở nhà được dăm hôm. Mỗi sáng thức dậy là có sẵn bữa sáng anh ấy nấu, nhà cửa cũng được anh ấy dọn dẹp sạch sẽ. Cuộc sống sau hôn nhân kiểu đó, còn gì tuyệt hơn?"

Nhưng lần này rõ ràng trận cãi vã dữ dội hơn mọi lần trước.

Thẩm Dĩ Tinh cũng không nói rõ nguyên nhân với Thư Ngâm.

Cô ấy không muốn nói thì Thư Ngâm cũng không hỏi.

Ai rồi cũng có những chuyện không thể chia sẻ cùng người khác.

Chớp mắt đã đến thứ Bảy.

Gió đã lặng, mưa cũng tạnh, trong không khí lặng lẽ của đầu thu đã bắt đầu phảng phất hơi lạnh.

Tối qua, Thương Tòng Châu nhắn tin cho Thư Ngâm.

Thương Tòng Châu: [Ngày mai mấy giờ mình gặp nhau, Thư Ngâm?]

Thư Ngâm nhận ra khi nhắn tin anh rất hay thêm tên cô vào câu đầu tiên hoặc cuối cùng.

Cứ như vậy bên tai cô như văng vẳng tiếng anh. Giọng trầm nhẹ, chậm rãi, hơi khàn, phần đuôi nhấn nhá cao lên một chút—cũng khiến khóe môi cô bất giác cong lên.

Hai người hẹn nhau lúc hai giờ chiều.

Ban đầu Thương Tòng Châu định dừng xe bên ngoài khu chung cư đợi Thư Ngâm nhưng không hiểu sao, anh lại lái xe thẳng đến lối vào gara.

Máy nhận diện biển số bên trái quét qua biển số xe anh, trên màn hình sáng lên dòng chữ:

—Chào mừng cư dân trở về nhà.

Cùng lúc đó, thanh chắn tự động từ từ nâng lên, phía trước rộng mở, không một vật cản.

Chân mày Thương Tòng Châu khẽ nhướn lên, tự nhiên tâm trạng trở nên tốt hơn. Anh nhấn ga, men theo trí nhớ lái xe đến chỗ đỗ của Thư Ngâm.

Dừng xe xong, anh nhắn tin: [Thư Ngâm, anh đến rồi.]

Rồi tiện tay chụp một tấm ảnh trong gara kèm theo.

Thư Ngâm trả lời rất nhanh: [Em còn chưa xong, anh đợi chút nhé.]

Vài giây sau, cô lại nhắn: [Anh lên nhà đi, tiện lấy luôn quần áo của anh.]

[Được.] Anh đáp.

Anh xuống xe, đi về phía thang máy. Con số hiển thị đang giảm dần.

Ai đó đang đi thang máy xuống tầng hầm. Không có điểm dừng nào giữa chừng. Thang máy dừng lại, cửa mở ra.

Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cả hai đều sững người.

Không khí ẩm lạnh, bầu không khí cũng căng như dây đàn.

Đối mặt với ánh mắt lãnh đạm của Trần Tri Nhượng, Thương Tòng Châu hơi ngẩng cằm lên, mỉm cười nhàn nhạt: "Trùng hợp thật."

Trần Tri Nhượng bước ra khỏi thang máy hai bước. Ánh mắt anh ấy sắc lạnh, đảo qua Thương Tòng Châu từ đầu đến chân. Không mấy thân thiện nhưng cũng không mang địch ý rõ rệt. Anh ấy khẽ cười nhạt: "Đến tìm Thư Ngâm à?"

Thương Tòng Châu điềm tĩnh nhìn anh ấy, ánh mắt mang chút ý cười: "Ừ. Định rủ cô ấy ra ngoài, tiện thể lên lấy ít đồ để quên."

Trần Tri Nhượng thản nhiên "ồ" một tiếng, không mấy hứng thú.

Cả hai lướt qua nhau.

Đi ngược chiều nhau—mỗi người rời đi theo hướng người kia đến.

Bãi đỗ xe vắng lặng, chỉ còn vang vọng tiếng bước chân nặng nề và chậm chạp.

Đột nhiên Trần Tri Nhượng dừng lại.

Anh ấy xoay người, ánh mắt chạm thẳng vào Thương Tòng Châu, như lời tạm biệt giữa hai người từng thân thiết: "Tạm biệt."

Giọng nói rắn rỏi, lạnh băng, kéo căng không gian xung quanh như sắp nổ ra mâu thuẫn.

Thương Tòng Châu đối diện ánh nhìn đó, không lùi bước, không né tránh.

Ngay khoảnh khắc cửa thang máy khép lại—

Anh mỉm cười, dịu dàng mà mang theo một tia sắc lạnh ẩn giấu trong đáy mắt: "Đi đường cẩn thận. Tạm biệt."

Cánh cửa đóng kín, không một tia sáng lọt qua.

Nụ cười trên môi Thương Tòng Châu lập tức biến mất.

Làm sao anh không nhận ra địch ý của Trần Tri Nhượng chứ?

Nhưng vậy thì sao?

Anh vốn là người bình thản, ung dung, chưa bao giờ thích tranh giành. Đối với anh chuyện gì muốn thì có thể có, không có cũng chẳng sao. Anh có thể buông bỏ mọi thứ một cách nhẹ nhàng.

Nhưng Thư Ngâm thì không.

Cô là người mà anh không muốn nhường, cũng sẽ không bao giờ nhường.