Xuyên Thư Làm Vương Phi Đầu Bếp

Chương 198: --- Hạ Hạ, các muội cũng quá nhanh rồi đó



 

“Thật sao?”

 

“Chúng ta thử so xem!”

 

Đường Tri Hạ cũng đứng thẳng người, vươn tay vạch lên đỉnh đầu Tạ Tri Vi: “Hình như thật sự cao lên không ít.”

 

Trước đây, chiều cao của Tạ Tri Vi chỉ đến vai Đường Tri Hạ, giờ thì đã gần đến tai rồi.

 

“Ta thấy hình như không chỉ cao thêm năm centimet, cảm giác phải đến bảy tám centimet rồi.”

 

“Vi Vi tỷ dạo này ăn gì vậy, sao cứ như tiêm hormone tăng trưởng thế?”

 

“Cũng chẳng ăn gì cả, chỉ là ba bữa ăn bình thường, họ chuẩn bị gì thì ta ăn nấy.”

 

Tạ Tri Vi hơi chột dạ gãi đầu, thực ra căn bản không có ba bữa ăn.

 

Khi nàng bận rộn, một ngày ăn được hai bữa đã là tốt lắm rồi.

 

“Ta đoán có lẽ là linh hồn của ta và cơ thể này cuối cùng đã dung hợp hoàn chỉnh rồi.”

 

Tạ Tri Vi ghé sát tai Đường Tri Hạ, khẽ nói ra phỏng đoán của mình.

 

“Quả nhiên có khả năng.”

 

Đường Tri Hạ gật đầu đồng tình với phỏng đoán của Tạ Tri Vi.

 

“Thôi được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, không phải nói đã chuẩn bị đại tiệc cho ta sao? Chúng ta nhanh chóng khai tiệc đi, ta đói lắm rồi.”

 

Tạ Tri Vi sau khi xuất quan, về nhà thay quần áo rồi vội vã chạy đến Vương phủ, bữa trưa này còn chưa ăn nữa.

 

Nàng biết Đường Tri Hạ nhất định sẽ làm đồ ăn ngon cho mình, nên đặc biệt để dành bụng.

 

“Ồ, đúng rồi, ta còn một món chưa xào nữa.”

 

Đường Tri Hạ vỗ vào đầu, quay người chạy về phía bếp nhỏ.

 

“Vi Vi tỷ, tỷ đợi một lát nữa, ta xào khoai tây xong là có thể khai tiệc được rồi.”

 

“Khoai tây? Hạ Hạ muội tìm thấy khoai tây rồi sao?”

 

Tạ Tri Vi vội vàng cất bước đuổi theo.

 

“Ừm, ngoài khoai tây ra, ta còn tìm thấy khoai lang, ngô và lạc, lát nữa ăn cơm xong ta sẽ đưa tỷ đi xem.”

 

Đường Tri Hạ vừa nói vừa dặn Thu Tuyết đốt nóng chảo, đổ dầu, cho hoa tiêu và ớt khô vào, rồi cho khoai tây vào xào nhanh với lửa lớn, sau đó cho thêm giấm thơm và muối vừa đủ để nêm nếm.

 

Chưa đầy năm phút, một đĩa khoai tây xào chua cay giòn tan đã có thể ra lò.

 

Tạ Tri Vi liếc nhìn quanh bếp nhỏ một vòng, mới phát hiện thiếu mất một người.

 

“Hạ Hạ, Vương gia nhà muội đâu rồi? Sao không thấy bóng người?”

 

Mèo con Kute

Lần trước nàng đến, vị Vương gia đó còn hận không thể dính lấy Hạ Hạ mọi lúc mọi nơi mà.

 

Lúc này Hạ Hạ làm cơm, vậy mà không thấy vị Vương gia đó đến giúp, lẽ nào lại có việc quan trọng cần xử lý rồi sao?

 

Xem ra Vương gia cũng không dễ làm đâu, đã bệnh đến thế kia rồi, vẫn phải làm việc.

 

“Lâm Tiêu vào cung đi học rồi, tối mới về, chúng ta không cần đợi hắn.”

 

Đường Tri Hạ múc khoai tây ra để sang một bên, bắt đầu nêm nếm canh vịt già.

 

Vén nắp nồi lên, bí đao trong nồi đã hầm đến trong suốt, rìa biến thành màu ngọc mềm mại.

 

Rắc hành lá thái khúc, rồi cho thêm lượng muối vừa đủ, canh bí đao hầm vịt già đã hoàn thành, hơi nóng bao bọc lấy mùi thơm nồng của thịt vịt và vị ngọt thanh của bí đao lan tỏa khắp bếp nhỏ.

 

Múc cả thịt lẫn canh vào chiếc tô lớn, đặt cùng với ba món ăn khác.

 

Canh bí đao hầm vịt già đặt ở chính giữa, mặt canh lấp lánh ánh dầu, những miếng thịt vịt óng ả lộ ra thớ thịt tươi non, hương thơm nồng đậm xộc thẳng vào mũi.

 

Sườn xào chua ngọt màu hổ phách bóng bẩy, nước sốt đường bám đầy từng miếng sườn, mùi chua ngọt thoang thoảng bay đi.

 

Những sợi khoai tây xào chua ngọt vàng óng tách rời, điểm xuyết thêm những cọng hành xanh mướt, dường như có thể cảm nhận được độ giòn ngon khi ăn vào miệng.

 

Món dưa chuột đập dập ngoài cùng tỏa ra vẻ tươi mát, những miếng dưa chuột xanh biếc mang theo những vết rạn nứt li ti do đập, nước sốt tỏi vàng nhạt bao bọc lấy vừng trắng, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta nuốt nước bọt, chỉ muốn nhanh chóng cầm đũa lên, nếm thử hết những hương vị tươi ngon trên bàn này.

 

“Ực.”

 

Tạ Tri Vi nuốt nước bọt thật mạnh.

 

“Hạ Hạ, giờ có thể ăn được chưa?”

 

Tạ Tri Vi vốn còn muốn hỏi Lâm Tiêu sao đột nhiên lại phải đi học, nhìn thấy ba món một canh đủ màu sắc, hương vị thơm ngon, lập tức cũng chẳng để tâm hỏi nữa.

 

Đường Tri Hạ gật đầu, mang đến hai cái mâm.

 

“Chúng ta cứ mang thức ăn ra chính sảnh trước, rồi lấy bánh mì ra là có thể khai tiệc được rồi.”

 

“Được.”

 

Hai người cũng không cần người khác giúp đỡ, đặt thức ăn lên mâm, trực tiếp bưng đến bàn ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hồ ma ma cũng căn thời gian rất chuẩn, Đường Tri Hạ vừa bưng món ăn ra, thức ăn mà đại phòng bếp chuẩn bị cũng đã được đưa tới.

 

“Vi Vi tỷ, bánh mì còn phải một lát nữa mới xong, chúng ta cứ ăn trước đi.”

 

Đường Tri Hạ dặn dò một câu, liền trực tiếp kéo Tạ Tri Vi ngồi xuống.

 

“Sao ta lại cảm thấy còn thiếu một cái gì đó nhỉ?”

 

Tạ Tri Vi thuận theo lực kéo của Đường Tri Hạ ngồi xuống, mắt nhìn quanh chính sảnh một lượt, cuối cùng cũng nhớ ra là thiếu cái gì.

 

“Vương gia nhà muội không ở đây thì thôi đi, sao đến cả con trai hươu của muội cũng không có, nó cũng đi học rồi sao?”

 

Không đến nỗi vậy chứ, Vương phủ này cạnh tranh đến thế ư?

 

“Không có, Tiểu Lục bọn chúng đang chơi ở khu rau củ kia kìa.”

 

“Bọn chúng?”

 

Tạ Tri Vi vừa dứt lời, một con hươu sao dẫn theo một con cáo nhỏ lông đỏ rực và một con gà mái cỡ vừa đi vào.

 

“Nè, bọn chúng về rồi.”

 

“Vi Vi tỷ, ta giới thiệu cho tỷ biết nhé.”

 

“Tiểu Lục tỷ đã gặp rồi, đây là Tiểu Ngũ, đây là Tiểu Thất.”

 

“Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thất, lại đây, chào dì Vi Vi nào.”

 

Đường Tri Hạ nhấc một chân trước của Tiểu Lục lên vẫy về phía Tạ Tri Vi.

 

“Kít kít.”

 

“Chi chi.”

 

“Cục cục.”

 

Ba tiểu thú ngoan ngoãn kêu hai tiếng về phía Tạ Tri Vi.

 

Tiểu Ngũ còn rất giống người, học theo dáng vẻ của Đường Tri Hạ, nhấc một chân lên vẫy vẫy.

 

“Hạ Hạ, các muội cũng quá nhanh rồi đó.”

 

“Ta chẳng qua chỉ bế quan có hai tháng thôi mà?”

 

“Sao các muội đã sinh đến con thứ ba rồi?”

 

Tạ Tri Vi nhìn ba tiểu thú một hươu một gà một cáo trước mặt, không nhịn được trêu chọc.

 

“Nhưng mà, Hạ Hạ, cái tên muội đặt cũng quá không có quy tắc gì cả.”

 

“Tiểu Lục chẳng phải là đại ca sao? Sao con cáo nhỏ đến sau lại gọi là Tiểu Ngũ?”

 

“Hơn nữa, sao chỉ có năm sáu bảy mà không có một hai ba bốn?”

 

“Tên Tiểu Ngũ là do Lâm Tiêu đặt.”

 

Đường Tri Hạ kể cho Tạ Tri Vi nghe quy luật đặt tên của bọn họ, Tạ Tri Vi nghe xong không nhịn được khóe miệng co giật.

 

“Không thể không nói, muội và Vương gia nhà muội có lối suy nghĩ thật kỳ lạ.”

 

Đường Tri Hạ còn muốn nói gì đó, thì thấy Xảo Nhi bưng bánh mì nướng vàng ươm đi vào.

 

“Vi Vi tỷ, chúng ta cứ ăn cơm trước đi.”

 

Đường Tri Hạ nhận lấy chiếc khăn ẩm do Hạ Vũ đưa tới, lau sạch tay, sau đó cầm một chiếc bánh mì chia cho ba tiểu thú rồi ngồi xuống lại.

 

“Bọn chúng cũng có thể ăn bánh mì sao?”

 

Sự chú ý của Tạ Tri Vi lại bị thu hút.

 

“Ừm, ăn ít một chút thì không sao đâu.”

 

“Vi Vi tỷ, chúng ta mau ăn đi, không phải tỷ nói đói rồi sao?”

 

Đường Tri Hạ gắp một đũa sườn xào chua ngọt vào bát Tạ Tri Vi.

 

“Được rồi, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.”

 

Tạ Tri Vi nhận ra những chuyện xảy ra trong thời gian này, mình dường như không thể tìm hiểu hết trong chốc lát, chi bằng cứ ăn cơm trước đã.

 

Ngửi mùi chua ngọt thoang thoảng nơi chóp mũi, bụng nàng phát ra một tiếng "ọt ọt" rõ to.

 

May mắn thay, các nha hoàn đã dọn xong thức ăn và đều lui ra ngoài, ngay cả Hạ Vũ, thấy hai người đã ngồi vào bàn cũng tự giác cáo lui.

 

Trước mặt chỉ có Đường Tri Hạ, người đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn với mình, Tạ Tri Vi không hề thấy xấu hổ chút nào, nàng gắp một miếng sườn bỏ vào miệng.

 

Vẫn không quên đưa tay vỗ về cái bụng của mình.

 

"Đừng kêu nữa, ta sẽ cho ngươi ăn no ngay đây."