Cũng chỉ có ba ngày, cứ ngủ tạm mấy đêm như vậy, Thẩm Hi Hòa không muốn Cố Tiêu không được tự nhiên.
Cố Tiêu nói: “Nhưng mà không còn chăn bông nữa, bây giờ trời vẫn còn lạnh, ngủ ở trên mặt đất rất dễ bị cảm lạnh.”
Chăn đều đã đem đi huyện thành hết rồi, trên giường chỉ còn lại một tấm chăn bông mỏng nhỏ.
Cố Tiêu nhìn Thẩm Hi Hòa đang đứng bất động, cô nói: “Nếu không thì cứ ngủ như vậy đi,huynh muốn ngủ ở bên trong hay là bên ngoài.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Ta thế nào cũng được.”
“Vậy huynh ngủ ở bên ngoài đi.” Cố Tiêu xê dịch vào bên trong, chăn cũng nhường ra một nửa.
“Vậy được rồi.”
Thẩm Hi Hòa cứng ngắc nằm xuống, cũng không dám nhúc nhích, hai tay đặt ở trên người, là tư thế ngủ cực kỳ hợp quy củ.
Cố Tiêu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay ánh trăng rất sáng, vừa to vừa tròn.
Người ta nói mười lăm mười sáu mặt trăng sẽ rất tròn, giống như một cái bánh nướng vậy, Cố Tiêu nhịn không được nhìn nhiều thêm hai cái, sau đó thì trở mình.
Cô đã quen ngủ một mình, bên cạnh nhiều thêm một người liền cảm thấy không được tự nhiên.
Theo lý đã mệt mỏi cả một ngày, nằm trên giường nên ngủ thiếp đi rồi, nhưng mà Cố Tiêu lại không hề buồn ngủ, lúc cô lại xoay người thêm lần nữa, thì bên tai vang lên giọng nói của Thẩm Hi Hòa, “Ngủ không được sao?”
Cố Tiêu: “Trước đây đều là sau giờ Hợi muội mới ngủ, bây giờ còn quá sớm.”
Thẩm Hi Hòa cũng không ngủ được, Cố Tiêu còn có thể xoay người,còn hắn thì động cũng không dám động, ngay cả nhìn vào bên trong một cái, cũng là tuỳ tiện càn rỡ.
“Đúng là quá sớm.” Bình thường Thẩm Hi Hòa đều là qua giờ Tý mới ngủ, “Vậy thì ta với muội nói chuyện một lát, có lẽ nói nói thì đã ngủ rồi.”
Cố Tiêu hỏi: “Huynh ở thư viện thường làm những gì?”
“Buổi sáng lên lớp, buổi chiều tiên sinh sẽ giao bài tập, đồng học sẽ lãnh giáo lẫn nhau, buổi tối làm bài tập xong thì về phòng, lại xem thêm sách.” Thẩm Hi Hòa nói xong, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không có gì thú vị.
Học tập gian khổ, ngoài bài tập ra thì vẫn là bài tập, không có gì khác.
Còn có vài đồng học có quan hệ tốt, trong tay luôn cầm cây quạt xếp do người hắn thích làm ra.
Cái này tất nhiên là Thẩm Hi Hòa sẽ không nói.
Cố Tiêu hỏi: “Còn gì nữa không?”
Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng lắc đầu, “Chính là đọc sách a.”
Người khác đọc sách,thì cũng chỉ là đọc sách, hắn đã được xem là rất tốt rồi, mỗi ngày về nhà đều có Cố Tiêu đang chờ hắn.
“Tiểu Tiểu……”
Cố Tiêu nghe đến buồn ngủ, “Sao vậy?”
Thẩm Hi Hòa nói: “Nếu không thì sau này ta sẽ dạy muội đọc sách viết chữ, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với muội ở nhà tự đọc sách.”
Từ đầu đến cuối, Thẩm Hi Hòa đều cho rằng Cố Tiêu đã xem mấy cuốn sách mà hắn để ở nhà mới biết chữ, dù sao thì Thẩm Hi Hòa cũng cho rằng đọc sách viết chữ là việc rất đơn giản,bản thân mình đã gặp qua là không quên được,thì người khác cũng sẽ như vậy.
Cố Tiêu: “A…… nhưng mà huynh còn phải chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu, buổi tối cũng về nhà muộn, hơn nữa……”
Thẩm Hi Hòa nói: “Không thành vấn đề, ta có thể giao bài tập cho muội, ban ngày muội làm, buổi tối lúc ăn cơm thì kiểm tra một lần là được, sẽ rất nhanh.”
Hơn nữa kỳ thi mùa thu đối với Thẩm Hi Hòa mà nói, đã nắm chắc được chín phần rồi.
Cố Tiêu: “…… Thật sự không thành vấn đề sao?”
“Thật sự.” Thẩm Hi Hòa gằn từng chữ một, hắn nghĩ đến việc dạy Cố Tiêu đọc sách viết chữ, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy rất vui rồi.
Cố Tiêu hít sâu một hơi, “Vậy được rồi, nếu như làm phiền đến huynh đọc sách thì nhất định phải nói với muội đó, muội buồn ngủ rồi, muội ngủ trước đây.”
Cố Tiêu sợ nếu nói thêm gì,thì sẽ không còn đơn giản là đọc sách viết chữ nữa, sớm biết như vậy thì cô đã không nói là ngủ không được rồi.
Cố Tiêu thành thật nằm im, nhưng Thẩm Hi Hòa ở bên cạnh lại khó có thể đi vào giấc ngủ, bình thường hắn ngủ rất muộn, nên bây giờ căn bản là ngủ không được.
Tính ra thì đây là lần thứ hai cùng với Cố Tiêu ngủ chung giường.
Thẩm Hi Hòa vẫn không dám cử động, thậm chí không dám chạm vào Cố Tiêu, hắn nằm im nhắm mắt lại, không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, sáng hôm sau, Thẩm Hi Hòa gọi Cố Tiêu dậy.
Đi ngủ sớm, nên dậy sớm cũng không thấy buồn ngủ, Cố Tiêu rửa mặt chải đầu xong thì ra ngoài ăn cơm, buổi sáng vẫn như cũ là màn thầu và cháo, hai dĩa nhỏ dưa muối, dưa muối là để dành ăn từ từ.
Sau hai ngày thu hoạch lúa mì, thì hôm nay phải ra đồng đào khoai lang đỏ, Thẩm lão gia tử dẫn theo mấy nam đinh đào ở phía trước, Cố Tiêu các cô đi theo phía sau nhặt là được.
Năm nay được mùa, khoai lang đỏ rất lớn, nhặt khoai lang đỏ xong thì chất toàn bộ lên xe đẩy , sau đó thì đẩy về nhà.
Thẩm gia đều là cắt khoai lang đỏ thành từng lát, sau khi phơi khô thì xay thành bột, trộn với bột mì rồi làm thành màn thầu hấp lên ăn.
Khoai lang đỏ hơi ngọt, màn thầu hấp ra cũng ăn rất ngon, Cố Tiêu muốn ăn mì khoai lang đỏ, nhưng mà cô không biết làm, nên chỉ có thể để ở đó trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bữa trưa có thịt, là thịt ba chỉ hầm với cải trắng, là một món chính đúng chuẩn, nhưng mà để cho Lý thị nấu ăn thì chỉ đơn giản là hầm khô, nên ăn cũng không ngon mấy.
Buổi chiều trời nắng nóng, mới làm được một lúc mà Cố Tiêu đã ra mồ hôi nhễ nhại, Thẩm Hi Hòa làm việc nhanh nhẹn, xong việc liền đi qua giúp Cố Tiêu nhặt khoai lang đỏ, thời tiết này, hai người đi gần với nhau một chút đã cảm thấy nóng.
Cố Tiêu dùng tay quạt gió, “Huynh có thấy nóng hay không?”
Mặt Thẩm Hi Hòa đã đỏ lên vì phơi nắng , nhưng hắn lại lắc đầu với Cố Tiêu, “Ta không nóng.”
Cố Tiêu vỗ mặt mình, “Muội về nhà một chuyến, chờ muội một lát.”
Cố Tiêu nói một tiếng với Chu thị liền về nhà, lúa mì Thẩm gia đã thu hoạch xong còn chưa kịp đập, đang dựng ở trong sân, nhiều cọng lúa mì vàng óng như vậy, có thể lấy để bện thành mũ.
Làm mũ bện bằng lúa mì cũng có kỹ thuật, trước tiên phải đem lúa mì ngâm qua một đêm, như vậy sẽ mềm hơn và dễ bện hơn, nhưng mà bây giờ không có thời gian,nên Cố Tiêu chỉ đơn giản là rửa sạch.
Đầu tiên dùng bốn cọng lúa mì để biện thành một cái bím, sau khi đã bện được một đoạn khá dài là có thể may thành mũ được rồi.
Đầu tiên là may mũ, sau đó mới làm vành mũ, vì làm để chống nắng, nên Cố Tiêu may vành mũ rất rộng, thời gian gấp gáp, nên cô chỉ làm được hai cái mũ.
Một cái đưa cho Chu thị, một cái khác thì đưa cho Thẩm Hi Hòa.
Cọng lúa mì màu vàng, màu sắc rất đẹp, Chu thị đội mũ lên đầu, sờ phía trước lại sờ phía sau.
Trần thị nhìn mà lòng ngứa ngáy, “Nương, người đội thấy thế nào?”
Chu thị nói: “Rất tốt, mặt trời không chiếu tới, cũng không nóng.”
Trần thị cười hai tiếng, “Vậy Tiểu Tiểu cũng làm cho tẩu một cái đi, ngày mai tẩu sẽ đội nó.”
“Làm cho ngươi? Tự mình làm đi chứ.” Chu thị nhìn Cố Tiêu, biết bà nóng liền làm mũ cho bà.
Ai cũng không có, Chu thị mím môi, nhìn sang tiểu nhi tử của mình.
Làm sao có thể để mình đội mà vợ mình chỉ có thể nhìn chứ, làm nam nhân giúp vợ mình làm chút việc thì sao chứ.
Chu thị nghiêm mặt nói: “Tam Lang!”
Thẩm Hi Hòa vốn dĩ đã không định đội, hắn chỉ là muốn nhìn thêm một lát mà thôi, đây là do Cố Tiêu bện đó nha. Hắn đem mũ đội lên trên đầu Cố Tiêu, sau đó thì xách theo cuốc đi làm việc.
Chu thị nói: “Tiểu Tiểu con đội đi, nó da dày thịt béo, cần gì phải đội mũ.”
Đội mũ vào, đúng là nắng không chiếu vào mặt nữa, ngày mùa thu vốn dĩ nên mát mẻ, nóng là bởi vì trời nắng gắt.
Cố Tiêu làm mũ là để chống nắng,nhưng mà sau khi làm xong thì có chủ ý khác, cọng lúa mì cũng là thứ tốt nha.
Có thể làm mũ, làm tranh……
Bên ngoài đúng là có bán mũ rơm bện bằng lúa mì, hoàn toàn là để thuận tiện làm việc, không có trang trí gì trên đó.
Cố Tiêu hít sâu một hơi, “Nương, khi nào thì chúng ta đập lúa mì?”
Đập lúa mì xong thì mới có thể xay thành bột, Chu thị nói: “Nếu thời tiết tốt thì hai ngày nữa là được.”
Cố Tiêu nói: “Vậy thì cọng lúa mì có thể để lại cho con không.”
Cọng lúa mì, thân cây đậu đều giữ lại để làm củi đốt, dùng để nhóm lửa là tốt nhất.
Để lại cũng chỉ đem đốt mà thôi, cũng không đáng tiền, cho Cố Tiêu thì cho Cố Tiêu.
Chu thị: “Đều để lại cho con, lúa mì không phải đều ở trong sân hết sao, bây giờ cũng không phải là không thể dùng.”
Cố Tiêu xoa xoa tay, vậy là cô có thể lấy dùng rồi.
Sau khi về nhà thì Cố Tiêu liền chọn lấy mấy cọng lúa mì ở ngoài sân, phải trơn nhẵn, không có đốm loang lổ.
Trần thị rất thích mũ rơm này, ăn cơm tối xong liền đi theo Cố Tiêu bện mũ.
Nàng ta phát hiện ra một chuyện, đều là bện,nhưng mà Cố Tiêu lại bện đẹp hơn rất nhiều so với nàng ta.
Phần vành mũ Cố Tiêu làm hơi nhếch lên trên một chút, đẹp không sao tả được, mà nàng ta làm thì cong qua vẹo lại.
Cố Tiêu đưa mũ đã làm xong cho Trần thị, “Đại tẩu, muội làm nhanh, ngày mai tẩu cứ đội cái này đi.”
Trần thị cười hai tiếng, “Tiểu Tiểu à, mũ này muội có định đem đi bán hay không?”
Cố Tiêu định làm hai cái để đưa đi Thịnh Kinh,mũ rơm bện bằng lúa mì không dễ bán, bởi vì nó không hợp với quần áo.
Nếu như bán cho bá tánh bình thường,thì giá bán lại không cao.
Cố Tiêu muốn làm một bức tranh bằng lúa mì, “Muội chỉ muốn bện mấy cái mũ để người trong nhà đội, mũ thì ai cũng có thể biện được, bán thì cũng sẽ bán không được bao nhiêu.”
Trần thị gật đầu, đừng nhìn Cố Tiêu tuổi còn nhỏ, nhưng mà hiểu được cũng không ít, nghe theo Cố Tiêu là không sai được.
Trần thị cầm lấy một cái mũ, trong lòng cảm thấy mỹ mãn không thôi, Thẩm Đại Lang hừ hai tiếng, “Đồ bảo bối gì vậy, cứ nhìn mãi.”
Trần thị: “Huynh thì biết cái gì chứ, thật đẹp mà.”