Cố Tiêu không hiểu trong lòng Thẩm Hi Hòa đang nghĩ gì, “Trương chưởng quầy bây giờ đang ở Thịnh Kinh, cho nên muội mới phải đi hiệu sách nhìn một chút, chờ hắn trở về thì không cần muội đi nữa.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu: “Ừ.”
Cố Tiêu nghĩ xem còn gì phải nói nữa không,hình như cũng không có gì nữa rồi, “Huynh không hỏi xem muội đã tích góp được bao nhiêu tiền hay sao?”
“Tiền là muội kiếm được, ta hỏi làm gì?”
Hai người không hẹn mà cùng giấu đi chuyện về bảy lượng bạc kia, mà giấy bán thân thì sớm đã đi quan phủ tiêu hủy rồi, bây giờ Cố Tiêu đã định cư ở Thẩm gia.
Thẩm Hi Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bên ngoài trời vẫn đang mưa, chiều nay muội muốn làm gì?”
Cố Tiêu nghe tiếng mưa rơi, “Cái gì?”
“Bây giờ mà muội đi ra ngoài khó tránh khỏi sẽ mắc mưa, muốn làm gì, ta sẽ đi lấy.” Thẩm Hi Hòa nói: “Muội muốn làm gì?”
Cố Tiêu ngẩn người, cô khi nào thì nói muốn ở đây làm việc chứ,trời còn đang mưa nữa, “Muội muốn về phòng ngủ trưa.”
Thẩm Hi Hòa quay đầu nhìn lên trên giường, “Cứ ở chỗ này ngủ đi.”
Cố Tiêu hít sâu một hơi, “Hả?”
“Bị mắc mưa sẽ không dễ chịu, muội cứ ngủ trước đi, tạnh mưa ta sẽ gọi muội dậy.” Thẩm Hi Hòa nhẹ giọng nói, sau đó từ trên bàn rút ra một quyển sách.
“Vậy huynh phải đọc sách sao?” Cố Tiêu đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, ở chỗ này của Thẩm Hi Hòa ngủ trưa một giấc cũng không có vấn đề gì, vừa lúc có thể nghĩ xem sau này sẽ làm gì.
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Ta đọc sách một lát, muội ngủ đi.”
Cố Tiêu gật gật đầu, “Vậy nếu hết mưa rồi thì huynh gọi muội dậy nha.”
Cô cởi giày, tay đặt ở trên bụng dưới, thành thật mà nằm xuống.
Thẩm Hi Hòa nhìn thoáng qua: “Chăn.”
Cố Tiêu lại đắp thêm chăn lên, cô có chút thích Thẩm Hi Hòa, hình như là bởi vì đóa châu hoa kia, nhưng hình như lại là chuyện khác, thật sự rất khó mà không thích được.
Đã gặp được quân tử, ai có thể không động tâm chứ?
Cố Tiêu ngủ một giấc tới chạng vạng mới dậy, mấy ngày nay cô bận trước bận sau, vừa phải đi qua hiệu sách, vừa lo lắng sẽ bị phát hiện, thật sự là mệt cả thể xác lẫn tinh thần.
Cô dụi dụi mắt, bởi vì bên ngoài đang mưa, nên sắc trời đã tối đen, “Giờ nào rồi, sao huynh không gọi muội?”
Thẩm Hi Hòa nói: “Mưa vẫn chưa tạnh.”
Mưa chưa tạnh thì không gọi cô sao, Cố Tiêu ngồi đó sửng sốt một lúc lâu, “…… Không tạnh thì muội cũng phải về phòng rồi”
Thẩm Hi Hòa đặt sách xuống, “Để ta đưa muội về.”
Hai gian phòng ở sát nhau, chỉ cách có vài bước chân, hơn nữa còn có mái hiên, Cố Tiêu nói: “Không cần đưa đâu, huynh mau đọc sách đi, muội về đây.”
Một cơn mưa thu một cơn gió lạnh, bên ngoài thực sự rất lạnh, buổi tối Chu thị bưng tới hai chén canh gừng, còn có một bộ quần áo màu vàng nhạt.
Cố Tiêu sờ soạng bộ quần áo hai cái, “Nương……”
Chu thị nói: “Trời càng ngày càng lạnh, còn ăn mặc đơn bạc như vậy, con không sợ bụng lại đau nữa sao.”
“Nương.” Cố Tiêu lại gọi một tiếng, “Sao người lại làm quần áo cho con chứ.”
Vải bông màu vàng nhạt, phía trên còn có hoa văn, lót một lớp vải bông vào bên trong, so với áo đơn thì ấm hơn nhiều.
Chu thị nói: “Tiện tay thì làm thôi, đừng có dính lấy ta làm gì.”
Cố Tiêu ôm quần áo không buông tay, cô nhìn Chu thị, bỏ quần áo xuống rồi ôm lấy cánh tay của Chu thị, “Con không có dính người mà, chỉ là trong lòng con rất vui vẻ, không biết nên nói cái gì mới tốt đây.”
Chu thị nghĩ thầm, chỉ là một bộ quần áo mà thôi, vui đến như vậy sao, nhưng mà bà đã quên lúc Cố Tiêu làm quần áo cho bà thì bà cũng vui vẻ y như vậy.
“Được rồi, mặc thử xem có vừa hay không, không vừa thì ta sẵn sửa luôn.”
Tay nghề làm quần áo của Chu thị rất tốt, cũng là dựa theo vóc dáng của Cố Tiêu mà làm.
Cố Tiêu mặc thử cảm thấy rất vừa, “Nương, sao người không làm lớn hơn một chút, con sẽ còn cao thêm nữa, làm lớn một chút thì người cao lên còn có thể mặc.”
Chu thị nói: “Cứ làm như vậy đi.”
Cao lên thì làm thêm bộ khác, cũng không thiếu một bộ quần áo này.
Cố Tiêu đi quanh một vòng, “Nương, đại tẩu và nhị tẩu có quần áo mới không?”
Chu thị không làm cho bọn họ, “Cũng không phải là không có tay, muốn có quần áo mới thì không biết tự làm sao?”
Cố Tiêu cười hai tiếng, “Vậy chỉ có một mình con có hay sao, nương,người thật là tốt.”
Chu thị nói: “Ta một lão bà tử thì có gì tốt, mau uống canh gừng đi.”
Canh gừng đã sớm nấu xong, lúc Chu thị đem qua thì Thẩm Hi Hòa mở cửa, nói Cố Tiêu đã ngủ rồi, cho nên liền để ở trong nồi hâm nóng, bây giờ lại nấu thêm một lần.
Cố Tiêu đứng nhìn chén canh gừng cũng cảm thấy vô cùng mỹ vị, bưng chén lên uống từng ngụm lớn.
“Nương, canh gừng người nấu uống rất ngon!”
Tuy rằng ngoài miệng Chu thị nói không thích nghe mấy lời ngon ngọt này, nhưng mà trong lòng rất thích ý, “Canh gừng cũng chỉ là mùi vị đó, ta nấu thì uống ngon hơn sao?”
Cố Tiêu nói đương nhiên: “Còn không phải sao, không giống chút nào với lần trước con uống. Nương, con nhất định sẽ kiếm nhiều tiền hơn, để nương có thể ở trong ngôi nhà lớn hơn nữa, mỗi ngày đều ăn sung mặc sướng.”
Chu thị nhìn đôi mắt lấp lánh của Cố Tiêu, khóe miệng hơi cong lên, sau đó thì lập tức hạ xuống, “Đưa chén cho ta, lát nữa thì ra ngoài ăn cơm.”
Chu thị cũng không phải là thiên vị ai, bởi vì Trần thị và Lý thị chưa từng làm như vậy với bà,cũng không nói qua mấy lời quan tâm, cũng chưa từng làm hai bộ quần áo cho bà.
Cho nên Chu thị mới nghiêng về Cố Tiêu một chút.
Trời đang mưa, nên buổi tối Thẩm gia ăn mì nước, cơm nước xong, Thẩm lão gia tử nói: “Đợi đợt mưa này tạnh, thì chúng ta cũng nên trở về thu hoạch vụ thu rồi, buôn bán gì đó, nếu được thì cứ nghỉ mấy ngày đi.”
Mười mấy mẫu đất, phải mấy ngày mới làm xong hết được, Thẩm gia trồng lúa mì và đậu, mong là mưa sẽ sớm tạnh.
Trần thị thật sự không nỡ nghỉ bán,nàng ta cúi đầu không nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chu thị nói: “Cha các ngươi nói không sai,việc đồng áng trong nhà quan trọng hơn. Tam nha còn nhỏ, nên nhà lão nhị sẽ ở nhà nấu cơm. Những người khác đều phải đi làm, Tam Lang khi nào thì được nghỉ ngày mùa?”
Thẩm Hi Hòa nói: “Chắc là trong mấy ngày này”
Chu thị gật đầu, “Chúng ta về nhà cũ trước, Tam Lang được nghỉ thì trực tiếp về đó, trong nhà có gạo và mì, đừng có ngày nào cũng chờ Tiểu Tiểu làm cơm cho con.”
Cố Tiêu thở dài trong lòng, lại phải làm việc rồi, lại phải làm việc rồi, quần áo mới cô còn chưa có mặc đủ đâu.
Chu thị đã lên tiếng, Trần thị cũng không dám nhiều lời, nếu như nói muốn ở lại huyện thành bày quán làm buôn bán, Chu thị sẽ là người đầu tiên không vui, còn không bằng làm xong sớm một chút, rồi về sớm một chút.
Lý thị ở nhà nấu cơm cho cả gia đình ăn, tuy rằng phải trông nom thêm con nhỏ, nhưng dù sao cũng thoải mái hơn so với phải ra đồng làm việc.
Ngày hôm sau mưa đã tạnh, buổi chiều một nhà Thẩm gia liền thu dọn đồ đạc trở về thôn Thượng Dương.
Chu thị đi ra vườn rau xem mấy cây cải trắng mọc thế nào, Thẩm lão gia tử thì ra đồng nhìn hoa màu.
Trần thị và Lý thị đang thu dọn sân, vừa chuẩn bị thức ăn cho ngày mai, Trần thị nhỏ giọng nói: “Không biết năm sau còn trồng trọt nữa không.”
Trồng trọt không kiếm được tiền, còn mệt nữa, làm sao so được với buôn bán chứ, Lý thị lắc đầu, “Nghe ý của nương, chắc là vẫn trồng rồi.”
Không đi bày quán bán bánh cuốn nữa, Tam Lang còn phải đọc sách, mà cũng phải về làm, nhìn dáng vẻ thì sang năm chắc là phải trồng rồi.
Trần thị thở dài, “Tiểu Tiểu, nếu không thì muội đi nói với nương đi?”
Cố Tiêu chỉ vào mình, “Muội sao?”
Trần thị gật đầu, “Nương nghe lời muội nhất, muội nói chắc chắn là có tác dụng.”
Cố Tiêu nói: “Nhưng mà muội không nghĩ trồng trọt có gì không tốt, muội thấy nhà chúng ta nên mua thêm đất. Đại tẩu, trồng trọt có thể thu lương thực, bất cứ khi nào thì lương thực đều có thể ăn, tiền thì không giống vậy.”
Có lương thực thì trong lòng mới kiên định, Chu thị tuổi đã lớn,có thể nhìn xa trông rộng, hoặc có lẽ thời còn trẻ đã trải qua nạn lụt đói kém, cho nên mới kiên trì trồng trọt.
Trần thị gật đầu, đừng nói là Chu thị nghe Cố Tiêu, đến nàng ta cũng nghe theo.
Toàn bộ gia đình trong thôn Thượng Dương đều chuẩn bị thu hoạch vụ thu,trời hửng nắng một ngày, hoa màu trên đồng đều đã khô, sáng hôm sau, Thẩm lão gia tử liền dẫn đầu ra ngoài đồng làm việc.
Lúa mì màu vàng óng, cả một cánh đồng đều màu vàng, Thẩm lão gia tử chia đất ra mà làm, mỗi người một luống.
Cố Tiêu dùng không quen lưỡi hái, nên phải cẩn thận không sẽ cắt trúng chân, cho nên rất nhanh đã tụt lại ở phía sau.
Nguyên bản chỉ chậm hơn có một luống, sau đó thì chính là một mảng lớn, tuy rằng đã vào thu, nhưng mà trời vẫn nắng nóng và oi bức.
Trần thị lau mồ hôi, “Tiểu Tiểu, chúng ta đổi một chút đi.”
Cố Tiêu thực sự cảm thấy nhẹ nhõm, sau khi kết thúc công việc trong ngày, cô liền nằm ở trên giường không muốn dậy.
Giường cũ đã dọn đi huyện thành rồi, cái này là do Thẩm Đại Lang mới làm ra, chỉ trải một tấm đệm lên trên, thực sự rất cứng.
Ngủ một đêm, eo đau lưng cũng đau, cũng may tới trưa thì Thẩm Hi Hòa đã trở lại.
Thẩm Hi Hòa đã thay quần áo cũ, tuy rằng không đề cập tới việc để Cố Tiêu ở nhà, nhưng mà, hắn làm một lát thì đổi với Cố Tiêu, nửa ngày qua đi, còn làm nhanh hơn một chút so với Trần thị.
Buổi tối ăn màn thầu và cháo trắng, còn có một nồi thịt hầm củ cải, Cố Tiêu ăn một cái màn thầu, một chén lớn cháo, thịt cũng ăn không ít.
Ăn no, Cố Tiêu mới cảm thấy không còn mệt như vậy nữa.
Thẩm Hi Hòa cũng không nhàn rỗi, hắn đi ra ngoài nấu một nồi nước, sau đó thì xách một cái thùng gỗ vào, “Tiểu Tiểu, dậy đi.”
Cố Tiêu đang nằm ở trên giường, nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nước, còn ngửi được mùi ngải cứu quen thuộc, “Còn phải ngâm nữa sao……”
Thẩm Hi Hòa nói: “Ngâm xong sẽ ngủ ngon hơn.”
Cố Tiêu cố sức ngồi dậy, “Được rồi, huynh ngồi một lát đi, cũng mệt mỏi cả ngày rồi.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Ta không mệt.”
Nước hơi nóng, ngâm vừa phải, Cố Tiêu nhìn Thẩm Hi Hòa, rồi lại nhìn mình.
Thẩm gia chuyển nhà tới đây, ngoại trừ làm một cái giường đất và bệ bếp ra, thì đồ ở bên trong có thể dọn cơ hồ đều đã dọn đến huyện thành, giường này cũng mới được đóng ngày hôm qua.
Trong phòng ngay cả cái bàn cũng không có, cái tràng kỷ nhỏ kia cũng không thấy đâu nữa.
Trong phòng chỉ có giường là có thể ngồi, Thẩm Hi Hòa liền đứng ở mép giường.
Cố Tiêu chậm rãi ngồi thẳng dậy, nước nóng ngâm chân rất thoải mái, Thẩm Hi Hòa mới vừa rửa mặt xong, tóc trên trán vẫn còn ướt.
Cố Tiêu quay đầu đi, “Huynh ngồi đi.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái, ngồi vào bên cạnh Cố Tiêu, “Cho ta xem tay của muội một chút.”
Cố Tiêu thuận miệng nói: “Lại nhìn chỉ tay sao?”
Thẩm Hi Hòa: “…… Nhìn xem tay có bị thương hay không.”
Cầm lưỡi hái cả ngày tay khó tránh khỏi sẽ bị phồng rộp , cho nên Cố Tiêu đã tìm một mảnh vải quấn tay phải của mình lại, cô quơ tay trước mặt Thẩm Hi Hòa, “Muội có quấn vải, nên không có chuyện gì..”
Thẩm Hi Hòa cầm lấy tay Cố Tiêu, các đốt ngón tay có chút đỏ lên, nhưng mà đúng là không bị gì.
Cố Tiêu sửng sốt một chút, cô nhìn vào mắt Thẩm Hi Hòa, chậm rãi rút tay ra, “Nếu không thì, ngày mai muội cũng làm một cái cho huynh?”
Thẩm Hi Hòa nói: “Ta không sao, không cần phải làm mấy thứ đó.”
Không cần thì không cần, Cố Tiêu quơ quơ chân, lại thay một chậu nước sạch để rửa chân, sau khi rửa xong thì cô lau khô chân, Thẩm Hi Hòa đi ra ngoài đổ nước.
Cố Tiêu ngồi ở trên giường, vỗ vỗ ngực.
Thẩm Hi Hòa rất nhanh đã trở lại, hắn hỏi Cố Tiêu: “Muội còn dùng đèn không?”
Ánh đèn như hạt đậu, gió thổi vào làm ánh đèn chập chờn.
Cố Tiêu sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không cần đèn nữa.”
Thẩm Hi Hòa khom lưng thổi đèn, bên ngoài có ánh trăng, tuy rằng đã tắt đèn, nhưng trong phòng có ánh trăng chiếu vào, cho nên vẫn có thể nhìn thấy được.
Cố Tiêu cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta cứ ngủ như vậy sao?”