Một trang sách in ra năm tờ, in xong trang này thì xếp chữ lại in tiếp trang khác, dù sao thì cũng nhanh hơn nhiều so với Thẩm Hi Hòa chép sách.
Năm quyển sách đã được chia thành các trang, đóng bìa sách còn phải để tiệm sách làm, vừa lúc Thẩm Hi Hòa sắp được nghỉ rồi, ngày mai có thể đem sách đưa đi tiệm sách.
Bây giờ là giữa trưa, cả Trần thị, đại oa và nhị oa đều đi ra bày quán hết rồi, trong nhà chỉ có Chu thị ,Lý thị, Thẩm lão gia tử và nhị nha, Cố Tiêu nói một tiếng với Chu thị, rồi đeo giỏ tre lên trên lưng đi lên huyện thành.
Những tháng hè đang đến gần, thời tiết càng ngày càng nóng rồi.
Đi một đường, Cố Tiêu đã thấy nóng không chịu được, trước cửa thư viện còn có người, Cố Tiêu tìm được sạp bánh cuốn, hỏi Trần thị, “Đại tẩu, Tam ca có ra chưa?”
Trước quầy bánh cuốn đã không còn nhiều người lắm, Trần thị buông việc trên tay xuống, “Tam Lang đã ăn xong rồi vào lại thư viện rồi, muội tới đây tìm Tam Lang có việc sao?”
Còn không phải là có chuyện quan trọng sao, nên Cố Tiêu gật đầu, “Muội có đồ muốn đưa cho huynh ấy, đại oa……”
Thẩm Đại Oa nói: “Để cháu đi gọi tiểu thúc ra!”
Trước cửa thư viện có người canh giữ, không để cho người ngoài tiến vào. Thẩm Đại Oa không vào được, nhưng có thể nghĩ cách khác mà, đại oa túm lấy một người, rồi nhét một cái bánh cuốn qua, “Có thể giúp ta gọi Thẩm Hi Hòa ra hay không.”
Một cái bánh cuốn hai văn tiền, chuyện nhỏ không tốn sức gì, vô công bất thụ lộc, vị học sinh kia nói không cần, nhưng không chịu được Thẩm Đại Oa cứ dùng sức nhét vào, “Cái này cũng không đáng tiền, giúp ta gọi Thẩm Hi Hòa một tiếng, cứ nói, cứ nói muội muội hắn tìm hắn.”
Thẩm Hi Hòa coi Cố Tiêu là thê tử của mình, người tới nói muội muội tìm hắn, trong khoảng thời gian ngắn làm hắn không phản ứng kịp.
Cố Tiêu tới tìm hắn…… Thẩm Hi Hòa cười nói tiếng cảm tạ rồi vội vàng đi ra ngoài.
Bên ngoài trời nắng chói chang, Thẩm Hi Hòa một đường chạy chậm ra, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, ra đến cửa thư viện, hắn dừng lại lau mồ hôi, sau đó thì chỉnh đốn lại quần áo, lúc này mới đi ra ngoài, hắn hỏi: “Tiểu Tiểu, có chuyện gì vậy?”
Cố Tiêu đem giỏ tre ở sau lưng lấy xuống, “Muội tới đưa sách cho huynh.”
Xung quanh còn có người, Cố Tiêu cố kìm nén vui sướng trong lòng, vẫy tay với Thẩm Hi Hòa, nhỏ giọng nói: “Sách đã in xong rồi!”
Thẩm Hi Hòa không đến một ngày đã viết xong “Tam Tự Kinh ”, Cố Tiêu từ khắc chữ đến xếp chữ rồi đến in sách, ước chừng tốn thời gian mười ngày.
Cố Tiêu: “Muội in năm quyển, rất nhanh, xoa một lát là xong rồi.”
Thẩm Hi Hòa cầm lấy sách, “Đúng là rất nhanh, tay muội có bị thương hay không?”
“Không có. Ngày mai không phải là được nghỉ sao, huynh đi hiệu sách hỏi xem bán như thế nào, sau đó thì xem nên in thêm mấy quyển.”
Cố Tiêu cảm thấy đây quả thực là vũ khí sắc bén, sách thật sự là quá quý giá. “Tam Tự Kinh ” là sách vỡ lòng cho nên mới rẻ hơn một chút, mà giá đã là 50 văn, còn những quyển sách khác thì phải hàng trăm hàng ngàn văn một quyển.
Sau này có thể để cho Thẩm Hi Hòa xếp chữ, hắn đã gặp qua là sẽ không quên được, sách đã đọc qua đều ghi nhớ ở trong đầu, in sách xong lại bán cho hiệu sách, vậy là có thể kiếm được thật nhiều tiền rồi.
Trong đầu Cố Tiêu toàn là tiền, còn trong đầu của Thẩm Hi Hòa đều là Cố Tiêu.
Thẩm Hi Hòa nói: “Ngày mai ta sẽ đi xem sao, muội đi đường có mệt hay không, có khát hay không, muội đi mua nước đường uống đi.”
Nói xong, Thẩm Hi Hòa liền lấy túi tiền nhỏ bị rách của mình ra, nhét vào trong tay Cố Tiêu.
Trần thị, đại oa và nhị oa ở một bên nhìn thấy, không hẹn mà cùng dời đi ánh mắt.
Thẩm gia không được phép giấu tiền riêng, huống chi là lấy tiền riêng đi mua nước đường, cho nên cứ giả vờ như không nhìn thấy gì đi.
Cố Tiêu: “Muội không cần…… huynh đưa tiền cho muội làm gì?”
Cô muốn mua nước đường còn cần dùng đến tiền mà Thẩm Hi Hòa cho cô sao.
Thẩm Hi Hòa trợn tròn mắt nói dối: “Không cho muội…… trên người muội có tiền sao?”
Cố Tiêu giấu tiền riêng, trời biết đất biết chỉ có hắn biết.
Cô chỉ cho là Thẩm Hi Hòa muốn hỏi cô có tiền hay không, nhưng cô không biết là hắn đang che giấu giúp cô.
Ở trong mắt của Chu thị và Trần thị, Cố Tiêu kiếm không được bao nhiêu tiền, có tiền cũng mua thịt về nhà hết rồi,còn dư lại thì toàn bộ đưa cho Thẩm Hi Hòa.
Cố Tiêu nhanh chóng lắc đầu, “Muội không có tiền.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Vậy thì cầm đi.”
Cố Tiêu mở túi tiền ra, trong đó có mười mấy đồng tiền, cô lấy ra hai đồng, sau đó đem túi tiền trả lại cho Thẩm Hi Hòa, “Nhiêu đây đã đủ rồi.”
Thẩm Hi Hòa ngẩn người,rồi duỗi tay cầm lấy hai văn tiền kia.
“……”
Cố Tiêu nói: “Huynh làm gì vậy, muội lấy hai văn là đủ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Hi Hòa cất tiền đi, “Ta cầm tiền cũng vô dụng.”
Thư viện cho ăn hai bữa cơm, giữa trưa thì ăn bánh cuốn, ngoại trừ bút mực và giấy ra, thì Thẩm Hi Hòa không cần dùng tiền vào chỗ nào khác nữa.
Thẩm Hi Hòa nói: “Ta quay lại thư viện đây.”
Túi tiền nằm gọn trong lòng bàn tay của Cố Tiêu, cô gật đầu với Thẩm Hi Hòa, tiền mà Thẩm Hi Hòa chép sách kiếm được, cô không muốn đụng vào, hơn nữa trong nhà còn có hoa quế, cô muốn ăn thì hoàn toàn có thể mua đồ về, có thể làm ra một chén lớn, ăn được mấy bữa, ai cũng có thể ăn được.
Cố Tiêu nói với Trần thị một tiếng, rồi rời khỏi thư viện, sau đó lấy ô từ trong bụi cỏ ra. Mấy ngày nay cô phải khắc chữ, nên không có thời gian làm mấy thứ này, ô này cũng đã làm được nửa tháng rồi.
Tính ra,thì Cố Tiêu đã mười ngày không có tới hiệu sách rồi.
Nếu không phải là tiền của hai cây ô vẫn chưa đưa cho cô, còn có tiền cây quạt giấy kia vẫn chưa thanh toán xong cho cô, thì Trương chưởng quầy còn tưởng là Cố Tiêu không làm nữa, chạy mất tiêu rồi.
Cháu trai của Trương chưởng quầy truyền tin tới nói hai cây ô đã bán đi rồi, quạt cũng bán được không ít, hy vọng sẽ đưa qua nhiều thêm mấy cây ô.
Trương chưởng quầy biết đi đâu tìm ô đây, hắn thì…… cả mặt Cố Tiêu cũng không nhìn thấy đây này!
Mấy ngày nay, trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Cố Tiêu là người có bản lĩnh, có tay nghề của mình, đi đến đâu cũng có thể ăn nên làm ra, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Trương chưởng quầy chỉ cần nghĩ đến Cố Tiêu muốn đem đồ bán cho người khác, sau này sẽ không tới hiệu sách nữa, thì cả người đều lạnh lẽo.
Hắn ngồi ở trước cửa sổ lầu hai nhìn xe và người bên ngoài, rồi sâu kín mà thở dài.
Tiểu nhị của tiệm sách gõ cửa tiến vào, “Chưởng quầy, ngài đoán xem là ai tới?!”
Trương chưởng quầy lông mày nhảy dựng, “Cố cô nương!”
“Hắc! Chưởng quầy thật là thần cơ diệu toán……” Tiểu nhị lời còn chưa nói xong, mà chưởng quầy nhà hắn đã không thấy tăm hơi đâu.
Trương chưởng quầy từ trên lầu hai đi xuống, cầu thang bị dẫm vang lên tiếng bang bang, “Cố cô nương, cuối cùng thì cô nương cũng đến rồi, chúng ta lên lầu hai trước đi, chỗ ta có tin tức tốt muốn nói cho cô!”
Trương chưởng vỗ đầu của tiểu nhị, “Ngốc ở đó làm gì! Mau đi lấy trà và điểm tâm ra đây.”
Tiểu nhị nhanh chóng đi ra ngoài pha trà.
Cố Tiêu bị trận thế này làm hoảng sợ, trước đây Trương chưởng quầy đối xử với cô cũng không tồi, nhưng cũng không giống như bây giờ.
Cố Tiêu hỏi: “Chưởng quầy nói tin tức tốt là……”
Trương chưởng quầy vỗ tay cười to, “Bên Thịnh Kinh có truyền tin tức lại đây, nói hai cây ô giấy dầu đã bán đi rồi, quạt xếp thì bán được 60 mấy cây…… Cố cô nương, tất cả đều là nhờ cô a.”
Những món đồ không tinh xảo và quý giá thì sẽ không được những người đó để mắt tới, nếu như không gặp được Cố Tiêu, thì làm sao mà Trương chưởng quầy có cơ hội mở cửa hàng ở Thịnh Kinh chứ, chỉ riêng tiền thuê cửa hàng đã tốn hết hai trăm lượng bạc rồi.
Cố Tiêu mỉm cười, “Ta cũng chỉ là biết làm ô mà thôi, còn chuyện kinh doanh thì ta không hiểu lắm, vất vả nhất vẫn là ngài đây.”
Bán được ô đúng là chuyện tốt, sau này cô còn có thể làm ô mang đi bán nha.
Trà được bưng lên, Trương chưởng quầy rót một ly cho Cố Tiêu.
“Một cây ô bán được hai mươi lượng bạc, một cây quạt xếp năm lượng bạc, tổng cộng bán được 67 cây, còn cây có chạm rỗng kia thì bán được mười lượng bạc, chỗ này cộng thêm bên phủ thành, tỉnh thành, một cây quạt bán nửa lượng bạc, bán được 210 cây.”
Trương chưởng quầy gảy bàn tính, nói: “Quạt đã nói rõ là chia bốn sáu, cô nương lấy bốn,trừ đi tiền vốn thì còn 264 lượng, phần của cô nương chính là 106 lượng bạc.”
Cố Tiêu nghe Trương chưởng quầy nói 106 lượng bạc,cả người đều choáng váng, cô đều là một văn tiền một văn tiền mà kiếm, bây giờ thì một lúc mà đã kiếm lời hơn một trăm lượng bạc,cái này còn chưa có tính tiền ô đấy.
Trương chưởng quầy lại nói: “Ô giấy dầu và cây quạt chạm rỗng là do cô nương làm, cho nên cô nương lấy sáu, Trương mỗ lấy bốn, nguyên liệu tiền vốn là cô nương ra, còn nhân lực và vật lực đi đường thì không dễ tính, thôi thì không cần tính vào, nên cô nương được ba mươi lượng bạc.”
Bàn tính vang lên một lát thì dừng lại, hạt châu vẫn còn chuyển động, Trương chưởng quầy nói: “Ta chuẩn bị cho cô nương 130 lượng ngân phiếu và sáu lượng bạc vụn, cô nương hãy nhận lấy.”
Cố Tiêu thật không nghĩ tới có thể kiếm nhiều như vậy,cô còn nghĩ, ô giấy dầu nhiều nhất chỉ bán được mười lượng bạc, Trương chưởng quầy chia cho cô một nửa, là cô có thể tích góp đủ bảy lượng rồi.
Thế nhưng có nhiều tiền như vậy, cô hoàn toàn có thể rời khỏi Thẩm gia, hơn một trăm lượng bạc, cô cũng không tiêu nhiều lắm, sau này cũng không cần lo lắng cơm ăn áo mặc nữa, có thể làm đủ thứ chuyện mà mình muốn làm.
Cố Tiêu nhìn ngân phiếu và bạc ở trên bàn, đột nhiên nhớ tới bộ dáng Thẩm Hi Hòa lấy đi hai văn tiền.
Lấy hai văn tiền từ trong tay của cô.
Tâm tư của Cố Tiêu cơ hồ viết ở trên mặt, Trương chưởng quầy nhìn thấy lại là hãi hùng khiếp vía.
Nhiêu đây tiền có nhiều hay không,tất nhiên là nhiều rồi!
Trương chưởng quầy cả nửa đời người cũng chỉ góp được hơn hai trăm lượng bạc, toàn bộ đem ra thuê cửa hàng hết rồi.
Nhưng mà bây giờ cũng sắp kiếm lại được rồi, chỉ trong thời gian một tháng, mà đã kiếm lời hai trăm lượng bạc.
Nếu không phải có hắn, thì Cố Tiêu cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, cây ô giấy dầu có 72 khung kia có lẽ cũng bằng giá với những chiếc ô thông thường bán ở ngoài đường rồi.