Thẩm Hi Hòa có chút khó hiểu vì sao Cố Tiêu lại nghi hoặc, do dự một chút mới gật đầu, nói: “Chúng ta còn chưa có thành thân, tất nhiên phải đợi đến sau này ta cưới muội vào cửa rồi.”
Lúc nãy Thẩm Hi Hòa nói biểu ca biểu muội không phải là cả đời sẽ làm huynh muội sao.
Cố Tiêu nghĩ mãi không ra, “Tam ca, huynh……”
Cưới cô về làm gì chứ, Thẩm Hi Hòa có biết phía trước còn có nhân duyên rất tốt đang chờ hắn hay không, hơn nữa cô cũng không phải là Thẩm Hi Hòa nói muốn cưới là có thể cưới nha.
Thẩm Hi Hòa lật một trang sách, “Ta thì làm sao? Không còn sớm nữa, muội đi ngủ trước đi.”
Đây là ý tứ muốn chuyên tâm đọc sách.
Cố Tiêu không thể quấy rầy học sinh đọc sách,nên chỉ đành lên giường nằm.
Không nói đến việc Thẩm Hi Hòa có muốn cưới cô hay không,chỉ nói sau này, hắn có thể nói được làm được sao, Cố Tiêu mới không tin vào những lời nói ma quỷ của nam nhân đâu.
Bây giờ là Thẩm Hi Hòa, sau này chính là Trần Thế Mỹ, cô không thể chỉ vì Thẩm Hi Hòa đem giấy bán thân cho cô thì cô liền ngây ngốc mà tin tưởng, động tâm được.
Cố Tiêu từ từ chìm vào giấc ngủ, Thẩm Hi Hòa đọc sách đến tận khuya, thổi đèn rồi ở trên tràng kỷ ngủ một giấc tới sáng.
Ngày hôm sau, Thẩm Hi Hòa thức dậy rất sớm, hắn thu dọn đồ đạc xong, thì đi đến mép giường lôi kéo tay Cố Tiêu một lát, sau đó mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Bữa sáng là do Chu thị làm, một chén mì thêm một cái trứng luộc, Thẩm Hi Hòa đang ăn cơm, Chu thị lại nhịn không được lải nhải, “Cuối tháng đại ca con sẽ trở về, một tháng này đúng thật là không dễ dàng gì…… Con phải đọc sách cho tốt, không nên lo những chuyện không đâu.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Đại ca trở về nên nghỉ ngơi nhiều một chút, nương…… Người cứ yên tâm đi, ở thư viện con sẽ học hành chăm chỉ.”
Vì lo cho hắn, mà làm người một nhà đều bị liên luỵ, trong lòng Thẩm Hi Hòa cảm thấy rất hổ thẹn.
Chu thị dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Thẩm Hi Hòa, “Nghe nói ở huyện thành có kỹ nữ, con không được đi đến những loại địa phương kia đó.”
Thẩm Hi Hòa hít sâu một hơi, “…… Nương, người xem nhi tử là loại người nào chứ.”
Chu thị luôn cảm thấy bây giờ bà là mẹ ruột của Cố Tiêu,còn Thẩm Hi Hòa là con rể của bà, luôn sợ Thẩm Hi Hòa sẽ học cái xấu, “Nương không nói nữa……”
Ăn cơm xong, thì Thẩm Hi Hòa đi thư viện, nửa canh giờ sau Cố Tiêu cũng tỉnh lại, thu dọn đồ đạc rồi đi theo Thẩm Nhị Lang lên huyện thành.
Hai người đến huyện nha để tiêu hủy giấy bán thân, lúc ghi lại hộ tịch thì Cố Tiêu đem chữ “Tiểu” tự sửa lại.
Trời vẫn còn sớm, khi một cơn gió mát thổi qua, Cố Tiêu liền cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Sau này, cô không còn là con dâu nuôi từ bé của Thẩm Hi Hòa nữa, mà là họ hàng xa thân thích của Thẩm gia, biểu muội của Thẩm Hi Hòa.
Cố Tiêu cười tươi, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền, như vậy thật là tốt.
Sự việc đã làm xong, Thẩm Nhị Lang đi đầu hẻm bán bánh cuốn, Cố Tiêu thì đi một chuyến đến tiệm vải, bán khăn mà Lý thị đã đưa cho cô.
Tiền bán được đã đưa cho Thẩm Nhị Lang, Cố Tiêu không có tâm trí để đi dạo,cho nên trực tiếp về Thẩm gia.
Lý thị đã mang theo nhị nha đi bờ sông giặt quần áo, Chu thị thì đang cúi xuống băm rau chuẩn bị cho gà ăn.
Cố Tiêu nhận lấy con dao, “Để con làm cho.”
Chu thị nói: “Cũng không phải là việc nặng gì……”
“Việc nặng hay không nặng không quan trọng,có chúng con ở đây thì người cứ việc hưởng phúc đi…… Nương, con đã đi huyện nha hủy giấy bán thân đi rồi.” Tiếng băm đồ ăn hòa cùng với tiếng nói chuyện của Cố Tiêu, may mà khoảng cách khá gần, nên Chu thị nghe rất rõ ràng.
“Sớm nên hủy đi rồi.” Chu thị nói xong, lại nói tiếp: “Lại cho thêm một ít gạo kê, rồi cho gà ăn là được rồi, không còn việc gì khác nữa.”
Thẩm Hi Hòa có thể lấy được giấy bán thân, tất nhiên là Chu thị đã cho phép rồi.
Cố Tiêu nói: “Nương, người thật tốt.”
Chu thị không thích nghe loại lời này nhất, “Ta một lão bà tử sắp xuống đất nằm thì có gì mà tốt chứ.”
Cố Tiêu nói: “Làm sao có thể chứ! Người là tốt nhất, chắc chắn Bồ Tát sẽ phù hộ người sống lâu trăm tuổi, sau này Tam ca thi tam giáp, chắc chắn sẽ được làm quan, cũng sẽ xin một chức cáo mệnh phu nhân cho người.”
Khóe miệng Chu thị cong lên, lại không được tự nhiên mà buông xuống, “Tiểu Tiểu, có nương ở đây, thì ai cũng sẽ không so được với con, nương chỉ nhận một người con dâu là con thôi.”
Chu thị cảm thấy làm người không thể vong ân, đặc biệt là Thẩm Hi Hòa, không thể đọc sách mấy năm thì học mấy thứ loạn thất bát tao kia được.
Đọc sách thì không lo đọc, vậy sách không phải đều vào trong bụng chó hết rồi sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cố Tiêu đã băm rau xong, cô nắm đại một nắm gạo kê,rồi bỏ vào chậu đồ ăn cho gà ăn, “…… Nương, người thật sự là quá tốt mà.”
————
Thư viện đang trong giờ học.
Tiên sinh đang dạy học, ngồi bên cạnh Thẩm Hi Hòa là Trần Ninh Viễn, Trần Ninh Viễn đêm qua không ngủ ngon,nên bây giờ trước mắt là một mảnh mơ hồ.
Tiên sinh đọc sách qua một lần, lại giải thích thêm một lần. Trần Ninh Viễn ngáp một cái, nhìn về phía Thẩm Hi Hòa với vẻ mặt phức tạp.
Thẩm Hi Hòa đang ngồi thẳng người, tiên sinh đọc xong một tờ thì hắn liền lật sang tờ tiếp theo, Trần Ninh Viễn thở dài, cũng bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.
Chờ tan học, Thẩm Hi Hòa đem những gì tiên sinh đã giảng ở trong đầu nhẩm qua một lần, dư quang nhìn thấy Trần Ninh Viễn đi tới thì vỗ bả vai của hắn.
Trần Ninh Viễn nói: “Hi Hòa huynh, ta định sau này được nghỉ tắm gội sẽ không về nhà nữa, ở lại thư viện chuyên tâm đọc sách.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái, “Như vậy cũng tốt.”
“Chúng ta vẫn là bằng hữu chứ, trước kia là ta không biết,nên đã có nhiều chỗ mạo phạm, mong huynh không nên để trong lòng.” Trần Ninh Viễn bồi tội, hắn nghĩ bản mình trước kia cũng thật là ngu ngốc.
Thẩm Hi Hòa rõ ràng là không thích hắn nhắc tới Cố Tiêu, còn hắn cứ muốn kiếm chuyện để nói.
Thẩm Hi Hòa nói: “Tất nhiên rồi, nếu huynh có đề nào không hiểu, có thể tới hỏi ta, ta biết sẽ nói hết toàn bộ, không giấu giếm nửa lời.”
Trần Ninh Viễn thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi, vợ của bạn thì không thể khinh, hắn tự nhận thấy gia cảnh nhà mình không tồi, nếu như Cố Tiêu là muội muội của Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa chắc là sẽ đồng ý việc hôn nhân này.
Nhưng mà không có tầng thân phận này, thì hắn cái gì cũng đều không phải. Bây giờ chỉ ở huyện thành, đi ra phủ thành tỉnh thành, bên ngoài còn có Thịnh Kinh nữa, những công tử chỉ thích ăn chơi cũng có rất nhiều, bây giờ phải học tập thật giỏi mới là chuyện quan trọng nhất.
Về mặt này Trần Ninh Viễn không thông suốt được như Thẩm Hi Hòa.
Trong nhà đang thu xếp việc hôn nhân cho hắn, nhưng bây giờ Trần Ninh Viễn thực sự không có cái tâm tư này, hắn chỉ muốn chuyên tâm đọc sách, trước lập nghiệp sau đó mới lập gia đình.
Thẩm Hi Hòa nghĩ không để ý đó là giả, nhưng dù sao cũng là do hắn nên chuyện mới thành ra như vậy, hắn nói: “Không cần nói cảm ơn.”
Trần Ninh Viễn: “Vậy ta đây liền đi về trước.”
Thẩm Hi Hòa ngồi ở trước án thư, cầm sách lên nghiêm túc đọc, Trần Ninh Viễn nói không sai, phải chăm chỉ đọc sách, hắn nghỉ tắm gội phải về nhà, cho nên ngày thường càng phải đọc nhiều sách hơn.
Hai người đều dụng tâm đọc sách, hơn nữa đều là người thông minh, ba ngày sau có một bài kiểm tra nhỏ, cả hai đều có tiến bộ.
Thẩm Hi Hòa vẫn giành được hạng nhất như thường lệ.
Tiên sinh: “Văn chương viết hay hơn trước kia nhiều, nên đọc thêm nhiều sách khác nữa,có thể mở mang tầm mắt.”
Tiên sinh lại nói: “Văn chương của Ninh Viễn so với trước kia cũng tốt hơn rất nhiều, nếu chăm chỉ hơn một chút, có lẽ kỳ thi mùa thu sang năm có thể đi đậu.”
Hai người gật đầu, khiêm tốn thụ giáo.
Sách mà Thẩm Hi Hòa đã đọc qua cũng không ít, hắn quanh năm đều chép sách, hơn phân nửa sách trong tiệm sách hắn đều xem qua rồi, nếu muốn mua thêm sách thì phải đi phủ thành, tiệm sách ở phủ thành chắc sẽ không cho hắn chép sách, vậy cũng chỉ có thể mua mà thôi.
Thẩm Hi Hòa lắc đầu, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù sao cũng có cách kiếm được tiền.
Bốn ngày, Cố Tiêu đã khắc được gần 600 chữ, cộng thêm hơn 500 chữ đã khắc trước đó, thì đã có 1132 chữ rồi.
Cố Tiêu muốn in “Tam Tự Kinh ”trước, quyển sách này số lượng chữ tương đối ít, hơn nữa đây là sách vỡ lòng của hài tử, rẻ hơn so với sách bình thường, chỉ 60 văn một quyển.
Cố Tiêu so sánh với “Tam Tự Kinh ”, đem những chữ còn thiếu đều khắc ra, sau đó đem chữ gỗ in rời đặt vào tấm ván gỗ có cùng kích thước với một tờ giấy, sau đó xếp chữ, xoa mực, rồi in sách.
Cô đem tờ giấy đặt ở trên chữ gỗ in rời, sau đó dùng con lăn gỗ lăn qua hai vòng rồi ép chặt lại, sau đó mới cầm tờ giấy lên.
Trên giấy viết nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn……
Thành công.
In sách chép sách mỗi người mỗi vẻ, chữ của Thẩm Hi Hòa rất đẹp,sách mà hắn chép ra nét bút như rồng bay phượng múa, tiêu sái phiêu dật.
Mà chữ khắc ra, mặc dù Cố Tiêu có chú ý tới hướng đi của nét bút, nhưng mà nhìn ngay ngắn có thừa, chỉ là linh khí thì không đủ.
Bất quá, kích thước của chữ gỗ in rời giống nhau,chính giữa lại cố ý để trống ra, cho nên nhìn rất rõ ràng tinh tế.
Có giấy có mực, cho nên có thể in sách rất nhanh, đặt giấy, cố định, xoa mực, in sách một cách liền mạch lưu loát.