Bà nội cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi cho nên chắc chắn phải có người ở bên cạnh chăm sóc. Tuổi bà cũng đã lớn như vậy nếu như bị ngã ở nhà thì cũng không phải chuyện đùa, mà không được kịp thời phát hiện thì cũng không xong.
Thư Nhan suy nghĩ một lúc rồi quyết định cứ sửa sang cái sân kia một chút rồi mang theo tụi nhỏ dọn qua đó.
"Anh đã sửa sang xong rồi." Kể từ sau khi Phương Trạch Vũ xác định mối quan hệ với Thư Nhan là anh đã bắt đầu sửa sang lại. Cũng chẳng phải là do anh không muốn để Thư Nhan sống cùng mình ở kia mà là anh cảm thấy dù sao cũng phải kết hôn phải có một căn phòng ra hình ra dạng một chút.
Sau khi bà cụ biết cũng lôi kéo Phương Trạch Vũ nói: "Không cần lo lắng đến bà, bà cũng đâu phải không thể đi lại được. Cháu chỉ cần lo cho chỗ của Thư Nhan thôi, con bé đã quen sống ở bên đó rồi còn có cả hai đứa nhỏ nữa, nếu như dọn tới đây chỉ sợ không quen thôi. Nếu như cháu thật sự không yên tâm về bà thì bà sẽ tìm cháu gái ngoại của bà ở cạnh bà là được. Nhà của con bé cũng nhỏ, đã lớn như vậy rồi còn ngủ cùng ba mẹ, con bé mà biết được chắc chắn sẽ rất vui. Con bé cũng là người biết quan tâm có thể cùng bà nói chuyện còn có thể chăm sóc cho bà nữa, thế cũng quá tốt."
"Bà nói cháu gái ngoại của bà có phải là cô gái có hơi gầy, mắt một mí đúng không?" Cô gái kia Phương Trạch Vũ cũng đã từng gặp rồi, mỗi một lần đến đây đều đối xử với bà cụ rất ân cần nhưng chờ đến khi bà cụ quay người lại thì ánh mắt khi nhìn anh lại giống như nhìn thấy kẻ thù, giống như thể anh là tu hú chiếm tổ, chiếm luôn căn phòng thuộc về cô ta vậy: "Bà nội... cô gái đó..." Đột nhiên Phương Trạch Vũ cũng không biết phải nên giải thích thế nào, dù sao đó cũng là cháu gái ngoại của bà cụ, nói thẳng ra thì cũng không được tốt lắm.
TBC
Bà cụ sống ngần ấy năm có người nào mà bà cụ chưa từng gặp qua, suy nghĩ của cô gái này làm sao mà bà cụ không biết được nhưng bà cụ vẫn vỗ lấy tay Phương Trạch Vũ mỉm cười nói: "Bà là bà lão chỉ sống cô đơn một mình, bà cũng chỉ còn mỗi căn phòng này mới có thể khiến người ta nhớ thương nhưng với bà mà nói thì đây cũng chỉ là vật ngoài thân. Vốn dĩ bà muốn để lại căn phòng này cho cháu nhưng tự bản thân cháu cũng đã có bản lĩnh rồi, nếu như bà còn để lại cho cháu thì hiện tại đối với cháu mà nói còn tệ hơn là lợi. Cho nên bà sẽ không để lại nó cho cháu, chờ bà c.h.ế.t đi rồi thì bà sẽ bán căn phòng này đi, tất cả số tiền đó bà sẽ quyên góp cho những đứa nhỏ không có tiền đi học."
Phương Trạch Vũ vẫn không đồng ý với việc để bà cụ đón đứa cháu gái ngoại kia, anh muốn tìm một người thật sự có tâm ở cạnh bà cụ. Một bà lão ở nhà, nếu như gặp chuyện gì bất trắc thì bà lão coi như xong.
"Còn suy xét cái gì nữa, dọn qua đó đi." Thật ra cô rất thích cái sân đó, trước kia để bọn nhỏ ở bên này là bởi vì lúc đi học sẽ được tiện hơn. Hiện tại Thanh Thanh và Thiên Bảo đều đã đi học ở trường tiểu học Nam Sơn rồi nên sống ở đâu cũng giống nhau hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vốn dĩ cô mua cái sân đó để làm nhà vệ sinh, chủ yếu còn thiếu điều hoà và máy giặt, lắp đồ điện rồi ở còn thoải mái hơn nhiều so với nhà lầu.
Vừa lúc hoa ở sân sau cũng đang nở rộ, mỗi ngày chỉ cần đẩy cửa sổ ra là có thể ngửi được mùi thơm của hoa, Thư Nhan cảm thấy mình đã béo hơn một chút.
"Có phải em béo lên rồi đúng không?" Thư Nhan nhìn gương hỏi.
"Không mập!" Phương Trạch Vũ nhìn trái phải một chút cũng chẳng thấy béo gì cả, huống hồ có thịt một chút càng đẹp mắt.
Thư Nhan liếc mắt nhìn anh một cái, anh vẫn luôn không tán thành với việc ăn uống điều độ vào buổi tối của cô. Với anh thì có thể được ăn thì chính là có phúc, buổi tối nên ăn no nê thì mới có thể ngủ được.
"Không nói chuyện với anh nữa, lần trước cũng đã đồng ý với tụi nhỏ nghỉ hè sẽ đưa chúng đi ra ngoài chơi rồi. Anh có chỗ nào hay ho muốn đề cử không?" Thư Nhan lấy bản đồ ra dự tính để bọn họ tham dự lựa chọn.
"Không có." Nơi Phương Trạch Vũ muốn đi đều tương đối nguy hiểm, chẳng hạn như Hoa Sơn linh tinh gì đó, những chỗ này căn bản không thích hợp với Thư Nhan và tụi nhỏ.
"Lần trước Thuỵ Tuyết bảo chúng ta đi ra nước ngoài, cô ấy nói có mấy chỗ có phong cảnh cực kỳ đẹp, để ngày mai em đi hỏi cô ấy một chút." Thư Nhan cảm thấy đưa tụi nhỏ đi ra ngoài đi dạo học một chút kiến thức và phong tục của các quốc gia cũng cực kỳ tốt.
Hai đứa nhỏ nghe thấy được đi nước ngoài là hai mắt đều sáng lên.