"Em không cần đi học sao?" Thư Kiến Dương liếc mắt nhìn cô ấy một cái: "Năm nay em cũng học lớp mười một rồi, kỳ sau cũng lên lớp mười hai, em đã học xong hết chưa? Lúc nào cũng nghĩ đến chơi thôi, ngày mai đi theo ông bà nội về nhà nếu không cô ở nhà sẽ lo lắng đấy."
Em họ bĩu môi không vui quay đầu đi.
"Đang học lớp mười một cũng không nên chơi, cứ chăm chỉ học tập chờ khi nào em vào đại học rồi thì sẽ dễ dàng hơn." Thư Nhan nói một câu nói dối mà người lớn nào cũng thích nói ra.
Mặc kệ em họ có không tình nguyện tới cỡ nào thì ngày hôm sau cô ấy vẫn bị ông bà cụ mang về quê.
Lâm Tuệ và mọi người đều chỉ xin nghỉ phép nên cũng phải chạy trở về đi làm, ông Trương và Trương Hoa Tú còn không sao vì bọn họ còn có người giúp đỡ trông coi nhưng dù vậy bọn họ cũng không thể rời đi quá lâu nên cũng đi theo trở về.
"Chị cũng phải về đây." Vì để tham gia hôn lễ của Thư Nhan mà Thư Lệ đã đóng cửa hàng văn phòng phẩm ba ngày rồi, nhưng quan trọng nhất chính là Bình An vẫn còn ở Nam Thành phải trở về thì chị ấy mới yên tâm được.
"Vậy chị nhanh trở về đi, cứ để Nữu Nữu ở lại đây chơi mấy ngày." Con bé vẫn còn đang học tiểu học có nghỉ học mấy ngày cũng không có vấn đề gì.
TBC
Thư Lệ nhìn ra được ánh mắt khát vọng của con gái nên lại sờ đầu cô bé nói: "Vậy được rồi, để Nữu Nữu ở lại đây chơi mấy ngày đến khi đó cùng các em trở về cũng được."
Thật ra Bình An cũng muốn đến nhưng cơ thể của thằng bé thế kia, ngộ nhỡ không quen với khí hậu thì đó cũng không phải là chuyện giỡn, Mà an toàn là trên hết nên cứ để cho thằng bé ở lại Nam Thành vậy, chờ tới khi nào thân thể của thằng bé tốt hơn thì về sau cũng sẽ có cơ hội đi ra ngoài chơi.
Sau khi tiễn bạn bè thân thích rời đi, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ trở về biệt thự lại thấy Hồ Thuỵ Tuyết đang kéo vali đi xuống.
"Tôi ở lại đây cũng gần một tuần rồi, hai chúng ta ở đây cũng không được tốt cho lắm. Tôi cứ đi về trước, hai người chơi vui vẻ đi nhé, trở về chậm chút cũng không có vấn đề gì cả." Hồ Thuỵ Tuyết chớp mắt ái muội: "Nếu không tôi đưa tụi nhỏ về nhé?"
"Không cần đâu." Thư Nhan dở khóc dở cười, lần trước bởi vì không dẫn theo tụi nhỏ đi ra ngoài mà tụi nhỏ đã không vui rồi, lần này còn bỏ mặc mấy đứa qua một bên thì chắc hẳn sẽ nháo lên mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mỗi ngày ba đứa nhỏ đều đi đến bờ cát chơi, bắt cua, nhặt vỏ sò chơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng cũng quấy rầy đến Phương Trạch Vũ và Thư Nhan. Thân thể của Lý Miêu Miêu không được tiện lắm nên cũng chỉ ở lại đây ba ngày rồi trở lại Tây Thành.
"Trở về sớm như vậy sao?" Thư Nhan còn tưởng rằng bọn họ sẽ ở lại đây một tuần.
"Được xem được chơi một chút là vui rồi." Nếu thật sự vẫn luôn ở đây thì cũng không thú vị.
Đột nhiên lập tức chỉ còn dư lại năm người, ba đứa nhỏ vẫn rất vui vẻ như trước. Thư Nhan và Phương Trạch Vũ ở trong biệt thự cả một buổi sáng chỉ cảm thấy cuộc sống như vậy rất thoải mái, di động đột nhiên vang lên đánh vỡ sự an nhàn này.
"Là chủ nhà của biệt thự bên cạnh, chúng ta đi xem chút không?"
"Được đấy." Thư Nhan gật đầu.
Hiện tại du lịch còn chưa phát triển, ngoại trừ nơi này có phong cảnh đẹp thì những nơi khác đều là làng chài nhỏ tương đối lạc hậu. Biệt thự mà Thư Nhan muốn xem chính là ở chỗ gần làng chài, có thể nhìn thấy bên trong rộng bao nhiêu thế nhưng bởi vì địa thế tương đối cao mà phòng ngủ chính ở lầu hai cũng có thể nhìn thấy được biển. Thế nhưng nhìn biển còn không được mãn nhãn cho lắm mà nó còn kèm theo cả làng chài dơ loạn bên cạnh.
Phương Trạch Vũ dạo qua một vòng rồi khẽ nhíu mày: "Nếu không chúng ta nhìn lại xem?"
Thư Nhan lại cảm thấy không tồi, đợi mấy năm nữa chỗ này được khai phá thì chắc chắn làng chài sẽ được phá bỏ và di dời đi đến khi đó sẽ xây dựng thành một khu phố ăn vặt rất náo nhiệt. Một bên là biển rộng tĩnh lặng còn một bên là phố ăn vặt náo nhiệt đó cũng là một loại phong cảnh.
"Nếu không quá đắt thì mua, em cũng rất thích."
Thật ra giá cá cũng không đắt, một căn biệt thự lớn như vậy mà cũng chỉ mới mấy trăm nghìn tệ. Phương Trạch Vũ thấy Thư Nhan thích nên cũng mua luôn, chẳng qua nếu như có căn biệt thự nào càng tốt hơn thì anh sẽ mua nó ngay, anh dự định lại muốn một căn khác.
Vì bọn nhỏ phải đi học cho nên bọn họ cũng thật sự không có khả năng ở đây lâu được. Vài ngày sau hai người cũng mang theo ba đứa trẻ cùng nhau trở về Nam Thành.
Chuyện đầu tiên cần phải suy xét sau khi trở về Nam Thành chính là phải ở đâu?