Ba ngày sau, Phương Trạch Vũ đi công tác trở về mang theo rất nhiều đặc sản địa phương cho Thư Nhan và tụi nhỏ. Thư Nhan vừa sửa soạn vừa nói với anh: "Mấy ngày hôm trước ba anh có tới tìm anh đấy, em nói với ông ấy là anh vừa đi công tác xong, ông ấy chưa nói gì thì đã đi rồi còn nói là sẽ tới tìm anh. Có thể là do ông ấy biết anh mở công ty, có tiền rồi cho nên muốn tìm anh đòi tiền đúng không?"
Phương Trạch Vũ lắc đầu: "Không đâu."
Thái độ của Phương Kiến Hoa đối với anh thật sự rất coi thường, là thật sự rất coi thường, giống như ông ta coi anh như thể không tồn tại, nếu không thì Vương Tử Cúc cũng không dám đối xử khắc nghiệt với anh như vậy. Xét cho cùng thì vấn đề này cũng nằm ở Phương Kiến Hoa.
Phương Kiến Hoa chưa bao giờ có ý định nuôi Phương Trạch Vũ mà ông ta cũng chẳng muốn anh dưỡng lão cho ông ta, cho nên Phương Kiến Hoa sẽ không muốn tiền của anh.
"Vậy là... phòng ở sao?" Hình như cũng chỉ có mỗi cái này là có lý.
"Căn nhà kia có giá trị cũng không ít tiền thì làm sao bọn họ có thể từ bỏ được. Căn nhà đó là ông nội để lại cho anh, anh tuyệt đối sẽ không cho bọn họ đâu." Phương Trạch Vũ lạnh giọng nói.
Thư Nhan hơi nhíu mày nói: "Em cảm thấy anh vẫn nên tìm chút thời gian cùng bọn họ nói cho rõ ràng nếu không cứ để bọn họ nhớ tới như vậy cũng không phải là cách."
"Nói rõ ràng? Vương Tử Cúc muốn căn nhà này, anh tuyệt đối sẽ không cho bọn họ, nói cũng không rõ."
"Ý của em là anh có muốn dùng tiền để bài trừ tai hoạ không?" Không chỉ là một chút tiền mà dứt khoát mua lấy sau đó viết giấy ghi chép mua đứt một phần, tiêu tiền đó để đổi được sự yên tĩnh.
"Đây không phải là vấn đề tiền hay là không có tiền." Phương Trạch Vũ lắc đầu kiên quyết không đồng ý.
"Ừm, vậy không cho bọn họ, em vĩnh viễn ủng hộ anh." Thư Nhan cười nhẹ nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không trải qua nỗi đau của người ta thì vĩnh viễn không cần phải khuyên người ta rộng lượng, đây là câu nói của một danh nhân ở thế giới kia của Thư Nhan. Cô cảm thấy lời nói này cực kỳ đúng, có rất nhiều người không hiểu được nỗi đau của nguyên chủ nhưng Phương Trạch Vũ lại rất hiểu cô, mà cô cũng rất hiểu cho Phương Trạch Vũ cho nên cô tuyệt đối sẽ không khuyên Phương Trạch Vũ phải rộng lượng.
Phương Trạch Vũ ôm Thư Nhan nhẹ giọng nói một câu cảm ơn.
Ngày hôm sau, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ từ công ty trở về đã nhìn thấy Phương Kiến Hoa đang đứng ở ngã tư chờ bọn họ. Lúc ông ta nhìn thấy Phương Trạch Vũ có hơi sửng sốt một chút, nói là ba con nhưng thật ra đã nhiều năm rồi hai người cũng không gặp mặt, sau khi gặp lại lại có một loại cảm giác hoảng hốt.
"Tôi nghe Thư Nhan nói ông tới đây tìm tôi, nếu như là vì chuyện căn phòng của ông nội vậy thì ông có thể rời đi, việc này không có gì phải bàn bạc cả." Phương Trạch Vũ nói thẳng vào vấn đề.
"Phương Trạch Vũ." Phương Kiến Hoa gọi anh lại: "Lúc ông nội của mày qua đời còn để lại một số đồ vật cho mày, mày không cần sao?"
Phương Trạch Vũ không ngờ tới ông ta lại đê tiện như vậy, ông ta còn dám lấy di vật của ông bà nội để uy h.i.ế.p anh sao?
"Ông muốn nói cái gì thì nói đi." Phương Trạch Vũ lạnh lùng nhìn Phương Kiến Hoa.
TBC
"Bên kia có mở một quán trà, chúng ta đi qua đó ngồi." Phương Kiến Hoa không đợi anh trả lời đã đi qua đó trước.
"Em về nhà trước đi một lát nữa anh sẽ trở về." Phương Trạch Vũ nói với Thư Nhan một tiếng rồi cũng đi qua đó. Sau khi ngồi xuống Phương Trạch Vũ nói thẳng: "Không cần phải nói lời khách sáo nữa, có yêu cầu gì thì ông cứ nói nhưng còn căn phòng thì không có khả năng."
"Trước khi đưa di vật cho mày mày có thể nghe tao nói chuyện xưa trước được không?" Phương Kiến Hoa cũng không đợi Phương Trạch Vũ đồng ý mà rơi vào hồi ức: "Ở cái thời đại đặc biệt, một thiếu niên mới mười lăm tuổi đi xuống nông thôn viện trợ xây dựng, cậu ta còn khờ dại cho rằng ở nông thôn có thịt ăn không hết, có rượu uống không xong. Sau khi cậu ta xuống nông thôn mới biết được nông thôn khổ cỡ nào, chỉ đáng tiếc muốn trở lại thành phố cũng không được. Cậu ta cắn răng kiên trì ba năm, đến lúc kiên trì không nổi nữa thì đột nhiên có một người phụ nữ xuất hiện. Cô ấy nói với cậu ấy rằng chỉ cần kết hôn cùng cô ấy thì về sau cậu ấy sẽ không cần phải làm nhiều việc đồng áng như vậy nữa đã thế còn có thể ăn cơm no và có ổ chăn ấm áp. Chàng thiếu niên đó đồng ý, ngày kết hôn cậu ấy bị mấy ông anh vợ chuốc say, ngày hôm sau vợ cậu ấy nói đêm qua bọn họ đã ở bên nhau. Qua một tháng, vợ cậu ấy lại nói mình đã mang thai con của cậu ấy, cậu ấy rất vui mừng nên đã ra sức làm việc để gánh vác trách nhiệm của một người chồng và một người ba. Lúc vợ cậu ấy mang thai được tám tháng lại không cẩn thận té ngã một cái nên sinh non. Cô ấy sinh ra được một đứa con trai nặng hơn ba cân, cậu ấy thật sự rất vui, có con trai thì ai mà không vui mừng được chứ. Nhưng mà có một ngày, cậu ấy nghe được vợ và mẹ vợ nói chuyện với nhau, khi đó cậu ấy mới biết lúc vợ cậu học trung học có quan hệ rất tốt với một người đàn ông trên thành phố, chỉ đáng tiếc bọn họ lại không thành. Lúc cô ấy trở về mới phát hiện mình đang mang thai, cô ấy không dám đi bệnh viện nên mới muốn tìm một kẻ ngốc làm vương bát (*)."
(*) 王八 (Vương bát): Ý chỉ người bị cắm sừng.
Nói xong câu chuyện này hai người lại rơi vào im lặng, hồi lâu sau Phương Trạch Vũ mới khàn giọng hỏi: "Ba mẹ của người đàn ông kia có biết không?"