May thay, đúng lúc ấy, Tề Nguyên lại đến bưng nước tiên thảo. Vừa thấy Tề Nguyên, Vũ Thắng Nam liền chạy tới bên cạnh, ngỏ ý muốn giúp:
“Nhị ca đang làm gì vậy, để ta giúp một tay nhé.”
Tề Nguyên lắc đầu nói:
“Thôi, đừng để lại bị thương nữa, cô nương cứ ở đây, đừng đi đâu cả.”
Y không muốn để đại tẩu bị Vũ Thắng Nam nhìn thấy khi đang làm bước cuối cùng trong bếp. Vũ Thắng Nam nghe vậy chỉ đành hậm hực ngồi xuống một bên. Ở gần Tề Nguyên thì thấy y thật dễ gần, nhưng cứ đối diện với Tề Trung lại cảm giác thời gian trôi thật chậm.
Lọc xong muỗng cuối cùng, Tiền Đa Đa bỗng nhiên kêu lên phía cổng sân, nhưng tiếng kêu không phải báo động, mà như đang nhắc nhở chủ nhân. Tề Trung ra mở cửa, hóa ra là hỏa kế của Tiên Khách Lai đến lấy hàng. Ba huynh đệ nhà họ Tề cùng bốn hỏa kế không ngừng khuân vác các chậu gỗ ra ngoài. Vu Xuân Miêu ngồi cạnh trò chuyện với Vũ Thắng Nam, chỉ thấy ánh mắt nàng cứ lơ đãng dõi về phía Tề Nguyên, gò má cũng đỏ ửng.
Vu Xuân Miêu thầm nghĩ: “Tiểu cô nương này, chỉ e đã động tâm tư rồi.” Nhưng lại chưa rõ bối cảnh của người ta, không dám nói lời mối mai.
Nàng liền hỏi:
“Nhà Muội làm nghề gì vậy? Có kinh doanh buôn bán gì không?”
Vũ Thắng Nam đáp qua loa:
“Không, huynh trưởng muội là võ tướng, muội chỉ là kẻ ăn bám thôi.”
Vu Xuân Miêu lại hỏi:
“Phụ mẫu muội thì sao?”
Vũ Thắng Nam bỗng trầm xuống:
“Phụ mẫu ta qua đời từ khi ta còn nhỏ, huynh trưởng nuôi ta lớn lên.”
Vu Xuân Miêu vội nói lời xin lỗi, nhưng Vũ Thắng Nam chỉ cười nhẹ:
“Không sao, lúc đó muội còn nhỏ, cũng chẳng nhớ rõ được chuyện gì.”
Khi hai người trò chuyện, việc vận chuyển hàng đã xong, Tề Nguyên bắt đầu chuẩn bị xe lừa. Tề Trung cùng Tề Vinh vào chính đường lấy đồ tế tự, Trần Nhược Lan lại cài lên mái tóc chiếc trâm gỗ cũ, vận bộ y phục mới, tóc chải gọn gàng. Mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, Tề Trung vác cung, cầm đao săn, gọi Vu Xuân Miêu cùng xuất phát.
Vũ Thắng Nam đứng bơ vơ giữa sân, ngập ngừng không biết nên đi đâu. Vu Xuân Miêu nghĩ ngợi rồi nói:
“Đưa nàng theo đi, nếu không trong nhà chỉ còn mình nàng, cũng chẳng ổn.”
Tề Nguyên cũng đồng ý, nếu lỡ để nàng bỏ trốn, lại khó bề giải thích với nha môn. Thế là mọi người thống nhất, đưa luôn Vũ Thắng Nam cùng đi tế tự.
Trần Nhược Lan, Vu Xuân Miêu và Vũ Thắng Nam ngồi trong xe, Tề Nguyên đánh xe, Tề Vinh ngồi cạnh nhị ca, con lừa kéo xe đã hơi mệt mỏi. Tề Trung đi bộ bên cạnh xe, Tiền Đa Đa cũng thong thả chạy bên cạnh.
Mộ Tề phụ cách không xa, ở đầu làng phía đông, qua miếu hoang rồi thêm năm dặm đường là tới. Vũ Thắng Nam ghé người qua cửa sổ ngắm phong cảnh, thấy đồng lúa mùa muộn đang trổ bông, nông phu vất vả ngoài ruộng, xa xa có tiếng trẻ nhỏ nô đùa.
Khi xe đi ngang làng, chó của mấy nhà chạy ra định khiêu khích Tiền Đa Đa, liền bị nó dựng lông nhe răng dọa cho bỏ chạy mất. Từ sau ngày Tề Trung làm thôn trưởng, ngay buổi đầu đã tố giác kẻ buôn người, dân làng ai nấy đều kính trọng, mỉm cười chào hỏi nhà họ Tề. Tề Trung chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, Trần Nhược Lan trong xe cũng hào sảng đáp lễ.
Qua miếu hoang, mọi người thấy mái ngói đã được sửa sang, rào tre ngoài sân phơi đầy rau dại khô, luống rau mới trồng đã lên mầm. Đến nơi, ba huynh đệ cầm cuốc liềm nhổ cỏ dại quanh mộ, Vu Xuân Miêu quét dọn, Trần Nhược Lan bày đồ tế, Vũ Thắng Nam giúp một tay.
Mọi việc xong xuôi, đốt hương nến, bày biện lễ vật, cung tiễn và đao săn đặt trang trọng, cả nhà chỉnh tề khấu bái trước mộ. Khi đứng dậy, phát hiện Vũ Thắng Nam cũng đã khấu đầu.
Trần Nhược Lan dịu dàng kéo nàng ra, bảo:
“Hài tử ngốc, ngươi bái làm gì, ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Vũ Thắng Nam cười hiền lành:
“Cháu là đa tạ Tề thúc thúc, vừa nãy lúc khấu đầu cháu cũng nói rồi. Dạy dỗ được Tề Nguyên thật tốt, hôm nay đã cứu mạng cháu, thúc thúc nhất định vui lòng.”
Trần Nhược Lan mỉm cười, vỗ vỗ má nàng:
“Hài tử ngoan, Tề thúc thúc ngươi nhất định đã nghe, đa tạ ngươi đã làm người nhà họ Tề vui lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó mọi người vây quanh đốt tiền giấy, Vũ Thắng Nam cũng tham gia. Vu Xuân Miêu thầm nghĩ: “E rằng cô nương này muốn thành con dâu nhà ta rồi chăng?” Nhưng hiện thời chưa phải lúc nói chuyện đó.
Lễ tế xong, Trần Nhược Lan muốn thầm thì với trượng phu vài lời. Tề Trung vác cung nói:
“Được rồi, Vinh nhi và Xuân Miêu ở lại bầu bạn với mẫu thân, Nguyên nhi theo ta vào rừng săn mấy món đem về.”
“Săn b.ắ.n sao?” Vũ Thắng Nam hai mắt sáng rực, “Ta cũng muốn đi!”
Tề Trung chỉ liếc mắt nhìn một cái, không nói đồng ý hay phản đối, cứ thế đi thẳng vào rừng, Tiền Đa Đa lập tức chạy theo.
Mới vào rừng không lâu, Tề Trung đã phát hiện có gà rừng kiếm ăn dưới bụi. Hắn nhẹ nhàng ra hiệu cho hai người ngồi xuống, Tiền Đa Đa cũng ngoan ngoãn nằm rạp.
Chỉ thấy động tác của Tề Trung rất chậm rãi, rút tên lắp cung, nhắm chuẩn rồi thả tay – mũi tên xé gió, gà rừng chưa kịp bay đã đổ gục. Tiền Đa Đa liền lao ra tha về.
Vũ Thắng Nam vui vẻ muốn reo lên, nhưng Tề Nguyên vội bịt miệng nàng lại, chỉ tay về phía bụi cỏ còn động đậy:
Mèo Dịch Truyện
“Im lặng, vẫn còn đó, đừng làm nó sợ.”
Tề Trung lại giương cung, ngắm b.ắ.n tiếp, Tiền Đa Đa lần này tha về một con thỏ. Ba người cùng tiếp tục tiến sâu vào rừng, Vũ Thắng Nam hỏi khẽ:
“Đại ca của huynh giỏi thật, huynh cũng biết săn b.ắ.n chứ?”
Tề Nguyên lắc đầu:
“Biết thì biết, nhưng đại ca không cho ta vào núi. Phụ thân ta vì săn b.ắ.n mà mất mạng, lại thêm ta không giỏi bằng đại ca, nên nếu tự ý lên núi, đại ca sẽ đánh ta.”
Đang nói thì Tiền Đa Đa lại tha về thêm một con gà rừng. Thấy đã đủ, mọi người chuẩn bị quay về, nhưng bất ngờ một con gà rừng bị kinh động bay vút lên, Tề Trung liền giương cung b.ắ.n trúng, Tiền Đa Đa chạy tới tha xác về.
Vũ Thắng Nam phấn khích vỗ tay tán thưởng:
“Tiễn pháp còn lợi hại hơn cả ca ca của ta!”
Tề Nguyên hỏi:
“Ca ca ngươi cũng biết săn b.ắ.n à?”
Vũ Thắng Nam đầy tự hào:
“Ca ca ta là Tham tướng, là thần xạ thủ, đại lực sĩ của quân doanh.”
Nói đến đây, ánh mắt nàng có phần trĩu nặng. Ca ca hiện vì chưa tìm được người nên đã bị giáng chức, nếu không xong nhiệm vụ e là phải đi làm lính quèn.
Tề Trung nghe xong chợt nghĩ đến Võ Đại Dũng, trong lòng đã có mấy phần đoán định.
Về đến nơi, Vu Xuân Miêu trông thấy con mồi liền reo lên:
“Trưa nay có canh gà rồi! Chỉ là con thỏ thì phải lột da, ta không muốn ăn đâu.”
Tề Trung nói:
“Tiền Đa Đa là thợ săn giỏi, đêm nay thưởng cho nó. Còn con thỏ thì…”
Khi đi qua miếu hoang, hắn liền ném con thỏ vào trong đó.
Bữa trưa canh gà nóng hổi, thơm ngon, Vũ Thắng Nam ăn liền hai bát lớn. Nhưng khi nghe nói chiều sẽ bị đưa đến trấn giao cho nha môn, sắc mặt nàng rõ ràng không giấu được thất vọng.
Vu Xuân Miêu an ủi:
“Sau này chẳng phải còn có dịp gặp lại, muội ở huyện, nhà ta cũng hay lên phố. Khi ấy đến thăm, nhớ đừng bỏ nhà ra đi nữa là được.”
Vũ Thắng Nam mừng rỡ, nói luôn địa chỉ:
“Nhà ta ở hẻm Cổ Tang, phố Nam Kiều, huyện Thanh Thạch, căn có cái giếng ngay trước cửa đấy.”