Tất cả vết thương đã được xử lý cẩn thận, Tề Trung kéo ghế lại gần Vu Xuân Miêu, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, giọng nói bỗng nghiêm nghị mà thâm trầm:
“Xuân Miêu, Hà Quảng Bình dám vô lễ với nàng, đều là bởi thân phận của nàng chỉ là một kẻ bị mua về. Chúng ta kết thân đi, cùng nhau lập một tờ hôn thư, từ nay về sau sẽ không còn ai dám khinh khi nàng nữa.”
Ánh mắt Tề Trung sâu thẳm như đáy nước, ánh lên vẻ chân thành không gì sánh được. Vu Xuân Miêu nghe vậy, nhất thời mũi cay xè, nước mắt tuôn rơi như suối.
Ký ức nguyên chủ mách bảo nàng: Một nữ tử bị mua về, nếu chủ nhân chịu lập hôn thư danh chính ngôn thuận, ấy là coi trọng hơn cả phúc phần ba đời. Nếu chẳng may đêm qua rơi vào tay kẻ xấu, nhiều lắm chỉ bị bồi thường chút bạc, ai nấy đều coi là chuyện bình thường. Nhưng nếu có hôn thư, ấy là phạm vào tội lớn, kẻ kia phải bị xét xử, nặng thì ngồi tù, nhẹ thì lưu đày.
Nhưng nàng không chỉ là nguyên chủ Vu Xuân Miêu, mà còn là người mang ký ức hiện đại. Nghĩ đến những ấm lạnh đời người, nước mắt nàng chưa kịp ráo đã bật cười. Nàng lấy ống tay áo lau nước mắt, ngẩng mặt hỏi:
“Chàng… chàng đang cầu hôn ta sao?”
Tề Trung ngây người một thoáng, ngẫm nghĩ rồi hỏi lại:
“Cầu hôn là gì?”
Vu Xuân Miêu mỉm cười, hít hít mũi, nhẹ nhàng giải thích:
“Chính là ý nói một nam tử yêu thích một nữ tử, thành tâm cầu xin nàng gả cho mình.”
Tề Trung suy nghĩ đôi chút, liền gật đầu chắc nịch:
“Đúng, ta chính là muốn nàng làm thê tử của ta. Vậy nàng có đồng ý chăng?”
Nhìn ánh mắt kiên định cùng nụ cười dịu dàng của hắn, sắc mặt Vu Xuân Miêu ửng hồng như ráng chiều, nhẹ nhàng gật đầu.
Không có nhẫn cưới, cũng chẳng cần hỷ yến, nhưng nàng biết, chỉ cần một chữ “gia” là đủ.
Tề Trung ôm nàng vào lòng, dịu dàng thủ thỉ:
“Vậy hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau đi lập hôn thư.”
Đến bữa sáng, Tề Trung đem chuyện lập hôn thư nói ra, cả nhà ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Trần Nhược Lan liên tục chắp tay lẩm nhẩm:
“Tiên phu phù hộ, phù hộ cho con cháu nhà họ Tề hòa thuận ấm êm.”
Tề Vinh chưa hiểu rõ ý nghĩa, nhưng thấy người nhà hân hoan thì cũng mừng rỡ cười theo.
Tề Nguyên trong lòng càng thêm kính trọng và yêu quý đại tẩu, nghĩ bụng: Có hôn thư rồi, chẳng sợ một ngày nào đó đại tẩu bỏ đi nữa.
Ăn sáng xong, mọi người lại mỗi người một việc.
Tề Nguyên cùng Tề Vinh kéo gỗ sam từ trên núi về, chuẩn bị cho việc dựng phòng tắm và thùng gỗ. Tề Nguyên vác hai đoạn lớn, Tề Vinh vác một đoạn nhỏ, ai nấy đều hăng hái.
Tề Trung và Vu Xuân Miêu cùng nhau bận rộn trong bếp. Được hỏi về việc tiêu thụ, Vu Xuân Miêu không còn chuẩn bị thêm bát đũa hay thìa muỗng nữa, tất thảy đều đã có chủ định.
Trần Nhược Lan thuê xe bò nhà Vương Đồ Hộ, tốn hai mươi văn tiền, vừa đưa tiền vừa lẩm bẩm tiếc của.
Tuy từ nhỏ đã sống tiết kiệm, nhưng nay thấy con dâu biết xoay xở tính toán, bà cũng không còn quá nặng lòng chuyện chi tiêu trước.
Đến chiều, Vương Đồ Hộ đánh xe bò tới tận nhà. Tề Trung đội nón lá cho phu nhân, dặn dò nàng tránh nắng, tuy nàng trắng nhanh nhưng mặt nhỏ lại rất dễ đỏ.
Trần Nhược Lan giao sổ hộ tịch cho Tề Trung, đồng thời dặn dò cầm theo cả khế ước bán thân của Vu Xuân Miêu. Chất xong một chậu sương sáo mật lên xe, cả hai liền lên đường.
Trên đường đi, Tề Trung thong thả kể cho Vu Xuân Miêu biết nơi sắp tới, người sắp gặp.
“Lần này ta đưa nàng đến huyện thành, gặp Lục Tử Du – lão hữu của ta. Hắn là chủ nhân Tiên Khách Lai, tiếng tăm lừng lẫy khắp mười tám huyện của Hành Sơn Phủ.”
Quả nhiên, đến nơi, trước mặt họ là một trà lâu lớn, hai tầng, ngoài cửa chính có tiểu nhị chào mời khách ra vào tấp nập. Hai bên cửa treo dải cờ vải, viết tên các loại trà, điểm tâm và cả tên vở kịch đang diễn: 《Nộng Hà》, 《Cô Lộ Sơn》, 《Mai Hoa Trâm》.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên phố lớn tấp nập xe ngựa, kiệu hoa. Vu Xuân Miêu trông thấy ngựa, tự dưng thấy gần gũi, nhưng cũng biết trong thời buổi này, chủ ngựa thường là quan lại hoặc nhà quyền quý, nên chẳng dám tự tiện lại gần.
Tề Trung cho xe dừng dưới mái hiên, dặn Vu Xuân Miêu ngồi yên đợi, còn mình thì đi vào hỏi thăm.
Tiểu nhị vồn vã:
“Công tử, mời vào. Hôm nay nhà tiểu nhân có Thiên Nhật Hồng thượng hạng, lại thêm Mật Mai độc quyền, kính mời công tử dùng thử…”
Tề Trung cắt ngang:
“Ta muốn gặp Lục Tử Du, phiền ngươi vào báo, nói Tề Trung đến tìm.”
Tiểu nhị nghe nhắc đến tên chưởng quầy, đánh giá Tề Trung một lượt, tuy ăn mặc giản dị nhưng khí chất bất phàm, nghĩ bụng hẳn là khách quen, vội vã chạy vào báo.
Tề Trung trở lại bên Vu Xuân Miêu, dặn nhỏ:
“Xuân Miêu, Lục Tử Du là người ngay thẳng, nàng có gì cứ nói, đừng câu nệ.”
Vu Xuân Miêu cười nói:
“Chàng nhắc bao nhiêu lần rồi, ta nhớ kỹ mà, đâu phải là kẻ ngốc.”
Tề Trung giả vờ nghiêm mặt:
“Không ngốc sao? Ta nghe nương nói năm đó mua một tức phụ ngốc về cơ mà, nay lại thấy thông minh thế này.”
Vu Xuân Miêu lườm yêu, làm mặt nghịch ngợm:
“Cũng chẳng biết là ai, nghe nói có tức phụ ngốc liền sợ, trốn trong phòng không dám ra ngoài.”
Hai người đang cười đùa, bỗng nghe tiếng gọi:
“Tề huynh, khách quý giá lâm!”
Lục Tử Du vận trường sam gấm trắng, tay phe phẩy quạt xếp, phong thái nho nhã. Vừa gặp đã hồ hởi chào hỏi Tề Trung, rồi quay sang chắp tay chào Vu Xuân Miêu.
Tề Trung giới thiệu:
Mèo Dịch Truyện
“Đây là nội tử của ta, Xuân Miêu. Hôm nay đến đây là có việc muốn thương lượng.”
Lục Tử Du vái chào Vu Xuân Miêu, đoạn trách vui Tề Trung:
“Tề huynh thành thân, sao chẳng báo tin, để tại hạ còn chuẩn bị đôi câu chúc mừng?”
Tề Trung chỉ cười:
“Chỉ là việc nhỏ trong nhà, chưa làm hỉ yến, sao dám làm phiền chư huynh.”
Lục Tử Du lập tức mời hai người lên lầu vào nhã gian.
Tề Trung bưng mộc bồn theo sau, Lục Tử Du sai tiểu nhị dọn trà điểm. Trên đường, Lục Tử Du nhận ra mùi hương thanh khiết tỏa ra từ mộc bồn, lấy làm lạ nhưng không tiện hỏi.
Bước vào đại môn, bên trong là bốn tòa hai tầng, vây quanh sân khấu hí lớn. Trên đài có ca kịch, dưới các hành lang rợp bóng đều bày bàn trà, khách khứa vừa dùng trà vừa thưởng hí, trong không khí ấm áp tao nhã.
Lục Tử Du mời hai người lên lầu hai, tìm một nhã gian riêng biệt, rồi thân mật hỏi han chuyện cũ.
Tề Trung liếc nhìn đại sảnh, than nhẹ:
“Nửa năm trước đến đây, trà lâu khách khứa nườm nượp, nay sao lại vắng vẻ như vậy?”
Lục Tử Du cũng buồn bã đáp:
“Đúng là thế đạo bất ổn, mấy tháng nay kinh tế sa sút, không riêng gì trà lâu của ta, mà cả huyện thành cũng vắng vẻ hơn nhiều.”