Kỳ Dụ trơ mắt nhìn giá trị "Sảng khoái" trên đỉnh đầu ác ma Trương Giản Lan từ 50 vọt thẳng lên 120.
Rõ ràng, chuyện khiến Liễu Tri Khanh tức gần chết này làm Trương Giản Lan vô cùng kích động.
Chỉ có thể nói, Liễu Tri Khanh thật sự quá thảm.
Trước khi đẩy cửa vào, Trương Giản Lan vẫn tỏ ra rất lịch sự, còn cẩn thận gõ cửa. Không biết có phải cố ý hay không, nhưng tiếng gõ của hắn đặc biệt lớn, như thể sợ Liễu Tri Khanh không nghe thấy.
"Liễu tông sư có ở trong không? Ta nhận lệnh chưởng môn, đặc biệt đưa vợ của ta đến thăm ngươi."
Bên trong lập tức vọng ra một tiếng gào dự kiến trước: "LĂN!!"
Cái từ "Lăn" này được Liễu Tri Khanh hét ra quá nhanh, đến mức Kỳ Dụ nghe mà chẳng rõ ràng. Tuy nhiên, từ âm sắc mạnh mẽ của hắn ta, rõ ràng khí lực này không giống người bệnh nặng.
Có điều, Trương Giản Lan hiện tại đã đến, bệnh nặng hay không cũng khó nói chắc được.
Trương Giản Lan không chút do dự, một tay đẩy cửa ra.
Kỳ Dụ vốn không muốn bước vào cái Tu La Tràng kỳ lạ và đáng sợ này, nhưng lại bị Trương Giản Lan cứng rắn ôm eo, kéo thẳng vào trong.
"Ngứa...... Buông ra!" Kỳ Dụ cố gắng giãy giụa, né tránh bàn tay đang đặt trên eo mình. Không hiểu sao, mỗi khi Trương Giản Lan chạm vào, eo của y lại cảm thấy đặc biệt ngứa, làm y khó chịu vô cùng.
Hơn nữa, gần đây, tên này rõ ràng càng lúc càng thích chạm vào eo y.
Dù Kỳ Dụ có xoay người né tránh thế nào cũng không thoát được bàn tay kia. Cuối cùng, vì quá bực bội, y đẩy mạnh Trương Giản Lan ra, nhưng chẳng những không đẩy được, y còn làm bản thân mất thăng bằng, ngã ngửa về phía sau.
Trương Giản Lan kịp thời đỡ lấy eo y, giúp y đứng vững. Tư thế ngửa người khiến eo của Kỳ Dụ cong lên một cách hoàn hảo, mềm mại và đầy mê hoặc, như một đường cong đầy quyến rũ.
Ánh mắt Trương Giản Lan thoáng phức tạp.
Hắn lại dùng tay nhéo nhẹ eo Kỳ Dụ, nghiêm túc nhận xét: "Eo của ngươi có biểu hiện rõ rệt của sự lệch xương chậu, không có chút sức mạnh nào. Đợi về ta sẽ giúp ngươi chỉnh lại."
Kỳ Dụ: "......" "Cảm ơn ngươi nhiều."
Khi hai người đang nói chuyện, từ trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng "Phụt", nghe như có thứ gì đó bị phun ra, mà âm thanh cho thấy lượng cũng không ít.
Cả hai đồng thời sững người, hướng mắt nhìn vào bên trong.
Trong phòng, ánh nến lập lòe mỏng manh.
Liễu Tri Khanh nằm trên giường, hai mắt đỏ rực, thở d ốc từng hồi, tiếng hổn hển rõ ràng đến mức khiến người khác không khỏi căng thẳng. Trên mặt đất, một vũng máu còn mới đỏ tươi, không cần nghĩ cũng biết là hắn ta vừa nôn ra.
Liễu Tri Khanh run rẩy vươn ngón tay chỉ về phía Trương Giản Lan, tựa như muốn mắng vài câu. Nhưng cơn giận đã làm máu xông ngược, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, một chữ cũng không kịp thốt ra mà đã ngất lịm.
Kỳ Dụ đứng chết trân, không dám nhúc nhích.
Trương Giản Lan bước tới, bình tĩnh kiểm tra hơi thở của Liễu Tri Khanh. Sau khi xác nhận người này còn sống, hắn thản nhiên lấy từ trong áo ra một cây ngân châm, không chần chừ mà đâm mạnh xuống người Liễu Tri Khanh. Mắt Trương Giản Lan không thèm chớp, động tác dứt khoát, cứ như vậy ép người ngất xỉu kia tỉnh lại.
Liễu Tri Khanh mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Trương Giản Lan – cái gương mặt mà hắn ta cảm giác âm hồn bất tán – liền tức giận đến run rẩy cả người, nhưng còn chưa kịp nói gì đã lại lăn ra bất tỉnh lần nữa
Kỳ Dụ thật sự không chịu nổi, liền túm lấy tay Trương Giản Lan, nhỏ giọng khuyên: "Đừng châm nữa, cứ tiếp tục thế này, hắn sau này uống nước sẽ bị rò rỉ mất."
Trương Giản Lan cuối cùng cũng chịu dừng tay, nhìn Liễu Tri Khanh đang nằm thở d ốc, ánh mắt vẫn còn chút quật cường không chịu thua.
Kỳ Dụ nhanh chóng kéo Trương Giản Lan qua một bên, cẩn thận nói: "Ngươi nhịn chút đi, để ta lo liệu."
Trương Giản Lan không nói gì, lùi lại để Kỳ Dụ tiến lên.
Kỳ Dụ cúi người, khẽ vỗ vỗ má Liễu Tri Khanh, nhẹ nhàng gọi: "Chồng trước ca ca? Chồng trước ca ca ơi, ngươi còn sống không đấy?"
Liễu Tri Khanh chậm rãi mở mắt, nhưng chưa kịp nhìn rõ ai đang gọi mình, theo bản năng cho rằng trước mặt vẫn là Trương Giản Lan. Trong cơn tức giận ngút trời, hắn ta rút ngay kiếm bên giường, vung kiếm chém tới.
"Ngươi thằng nhóc này, đúng là âm hồn bất tán! Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì hả?!"
Kỳ Dụ sững người, căn bản không kịp tránh, suýt nữa thì bị chém thành hai. May thay, Trương Giản Lan ra tay kịp thời, hai ngón tay nhẹ nhàng chặn lại thanh kiếm. Sau đó chỉ cần dùng thêm chút lực, thanh kiếm trong tay Liễu Tri Khanh lập tức vỡ tan thành bảy tám đoạn.
Tuy nhiên, Kỳ Dụ vẫn bị kiếm khí áp đảo.
Lúc này, Liễu Tri Khanh cuối cùng cũng nhận ra người đứng trước mặt không phải Trương Giản Lan. Hắn ta ngẩn ngơ trong giây lát, đôi mắt đỏ lên: "Là... Ngọc Hành..."
Sắc mặt Trương Giản Lan âm trầm, như muốn ăn thịt người. Trong tay áo hắn, một luồng chưởng phong đầy sát khí dâng lên, linh lực dao động mạnh mẽ, như sắp lao ra chém thẳng tới Liễu Tri Khanh.
Kỳ Dụ vội vã nắm lấy tay hắn, dùng hết sức đ è xuống, không để hắn ra tay.
Trương Giản Lan nhìn y, ánh mắt đầy khó hiểu.
Kỳ Dụ vội vàng lắc đầu như trống bỏi, cười cười giải thích: "Ta không sao đâu, ta là kiếm mà, chém thế nào cũng không bị thương."
Nhưng ngay khi vừa dứt lời, lòng bàn tay y bỗng cảm thấy lạnh buốt. Kỳ Dụ cúi xuống nhìn, gương mặt lập tức đờ ra. Lòng bàn tay y xuất hiện một vết nứt lớn, sâu hoắm. Từ vết nứt, linh lực cuồn cuộn chảy ra như thác lũ.
Hả????
Kỳ Dụ nghi hoặc một chút: Ta đây là bị thương sao?
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Tại sao sắt thép như ta lại bị thương được nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, y bỗng cảm thấy cơ thể mềm nhũn, rồi ngay sau đó hóa thành một thanh kiếm. Ý thức của y cũng bị giam chặt trong căn phòng tối bên trong Ngọc Hành Kiếm.
.....
Khi Kỳ Dụ tỉnh lại, y nhận ra mình vẫn ở trong hình dạng thanh kiếm, ngâm mình trong hồ kiếm. Nước trong hồ cực kỳ nóng, sôi sùng sục, trên mặt nước nổi lên một lớp ánh sáng mờ nhạt, hình thành từ những nguyên liệu quý bổ sung linh khí đã hòa tan.
Chắc là Trương Giản Lan đã chuẩn bị hồ này cho y.
"Ưm... thật dễ chịu." Nước trong hồ ấm áp đến mức khiến y cảm thấy thoải mái vô cùng.
"Thật.... Nóng." Một giọng nói nhỏ vang lên.
Kỳ Dụ quay đầu nhìn, liền thấy hai tiểu mị ma đang bưng ly nước ngồi bên cạnh hồ, nhấm nháp nước linh trì như uống canh bổ linh khí. Với bọn họ, đây chẳng khác gì một món đại bổ, khiến cả hai uống lấy uống để, trông vô cùng khoái chí.
Y nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Các ngươi uống nước tắm của ta làm gì vậy?"
Thực ra trong lòng y có chút khó chịu khi nhìn thấy hai kẻ này.
Từ lần trước bị họ chơi xỏ, Kỳ Dụ đã không còn tin tưởng bọn họ nữa. Nhưng dù y cố gắng đuổi đi bao lần, hai tiểu mị ma này vẫn bám lấy y không rời.
Mạc Tiểu Lam, ngồi vắt vẻo trên làn sương mờ, khẽ thở dài một tiếng, giọng đầy bất mãn: "Ngươi nói xem, chúng ta cũng là sinh vật có linh trí, tại sao ngươi lại được dùng những nguyên liệu quý hiếm thế này để tắm, còn bọn ta thì phải vật lộn để no bụng? Thật là bất công!"
Nghiêm Xán Xán gật đầu phụ họa: "Đúng, đúng vậy, lại còn có một vị tuấn đạo trưởng như thế, lại làm phu quân của ngươi nữa."
Đúng như vậy, với sự đãi ngộ như thế, y còn phải mỗi ngày lo lắng rằng mạng sống mình khó mà giữ nổi, lại còn phải đề phòng mấy tên yêu kiếm bi3n thái kia.
Kỳ Dụ mặt không biểu cảm đáp: "Vậy các ngươi có muốn nhận cái phúc khí này không?"
Hai tiểu mị ma lần đầu lâm vào im lặng.
Một lát sau, Kỳ Dụ cảm thấy phiền, tìm thấy vỏ kiếm màu đỏ, chui vào và hóa thành hình người. Hóa thân xong, y không khỏi choáng váng.
Đây là cái quái gì? Quần áo rách nát thế này à?
Y lập tức kiểm tra lại, xác nhận mình không mặc sai vỏ kiếm... Không sai, đây chính là "Áo cưới" mà Trương Giản Lan cố tình làm cho y.
Nhưng khi hóa hình xong, bộ áo cưới này chẳng thấy đâu, ngược lại, y như đang mặc một bộ trang phục kỳ quái, toàn thân đều có những lỗ hổng.
Giống như... Y không mặc gì cả vậy.
Hai tiểu mị ma tò mò vây quanh, ánh mắt đầy hứng thú khi ngắm nhìn bộ quần áo trên người y. Đối với các mị ma, bộ trang phục này thực sự rất hợp với thẩm mỹ của họ.
Bộ quần áo này quả thực có màu đỏ tươi vui mắt.
Nhưng đó không phải là vải dệt, mà là vải sa mỏng, nhẹ nhàng bao phủ trên người Kỳ Dụ. Trương Giản Lan đã tỉ mỉ khắc hàng trăm đóa hoa sương nhỏ lên đó, tạo thành những lỗ nhỏ li ti, khiến mọi thứ bên trong đều lộ ra ngoài.
Trong mắt các mị ma, bộ trang phục này thật sự rất thú vị.
Nhưng trong mắt Kỳ Dụ, đây chỉ là một bộ trang phục tình thú thấp kém.
Nghiêm Xán Xán vỗ tay khen ngợi: "Bộ quần áo này vừa vặn với người, ân công của ta đúng là có con mắt tinh tường!"
Mạc Tiểu Lam cũng phụ họa, gật đầu: "Nô gia cũng thấy rất ổn, thực tế và rất tiện dụng."
"Tiện dụng cái gì mà tiện dụng!" Kỳ Dụ nổi giận, định cởi bộ quần áo đi. Nhưng lúc này, cửa Kiếm Các mở ra, Trương Giản Lan bước vào, tay cầm một cái sọt đứng ở cửa.
Vị đạo trưởng nhìn về phía y.
Hai người đối diện nhau, cả hai đều đứng sững lại, im lặng.
Trương Giản Lan đánh giá y từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở đường cong quyến rũ trên eo của y, thật lâu cũng chưa dời tầm mắt.
Kỳ Dụ nhìn theo ánh mắt của Trương Giản Lan, khẽ liếc xuống.
Y có thân hình đầy đặn, kiểu dáng này không chỉ có ở phần trên, mà còn ở phần dưới.
Bộ sa mỏng ôm lấy cơ thể y, làm nổi bật đôi đùi đầy đặn, vừa ẩn vừa hiện, vô cùng quyến rũ. Với dáng vẻ này, ngay cả những người chưa từng có kinh nghiệm tình ái cũng khó lòng chịu đựng được, huống chi là Trương Giản Lan, người đã sống nhiều năm.
Kỳ Dụ bỗng nhiên nhớ lại nụ hôn điên cuồng của Trương Giản Lan trước đó. Liên tưởng đến ánh mắt của hắn lúc này, trong khoảnh khắc, da gà nổi lên khắp người.
Trong tầm mắt, Trương Giản Lan đã buông cái sọt xuống và bước về phía Kỳ Dụ, từng bước một.
Kỳ Dụ sợ hãi đến mức liên tục lùi lại phía sau, cho đến khi không thể lùi thêm được nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy mình, run rẩy nói: "Ngươi..... Ngươi đừng lại đây....."
Trương Giản Lan cau mày vươn tay về phía y.
Kỳ Dụ hoảng sợ, dựa người vào tường, người run lên bần bật: "Trương Giản Lan, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm thế! Ta nói rồi, nếu ta khẩn trương, ta sẽ biến thành kiếm... Nếu ngươi không muốn luyện Quỳ Hoa Bảo Điển thì tốt nhất thu hồi ý định kỳ quái của mình!"
Trương Giản Lan không nói lời nào, chỉ một tay túm lấy y, ném lên sập một cách nhẹ nhàng. Sau đó, ngón tay hắn hướng về phía eo Kỳ Dụ. Vì nhiều năm luyện kiếm, tay hắn vốn đã rất mạnh mẽ, khi nhẹ nhàng chạm vào da Kỳ Dụ, y lập tức cảm thấy một cảm giác giật mình, tai nóng bừng, cơ thể như bị châm nhẹ, run rẩy.
Nhìn tư thế này, Kỳ Dụ biết mình không thể tránh thoát, chỉ có thể nức nở một tiếng, khuất nhục nhắm mắt lại: "Được được được! Ta coi như là bị ép rồi! Nhưng ngươi nhớ nhẹ tay một chút nhé!"
Tuy nhiên, điều y không ngờ là, mọi chuyện không hề thô bạo như tưởng tượng.
Trương Giản Lan cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ở đây không thích hợp... Ở Thục Sơn này, ta chưa từng gặp ai như ngươi."
Kỳ Dụ ngạc nhiên hỏi: "Hả??"
Trương Giản Lan tiếp tục: "Có lẽ là do xương cốt không đúng vị trí. Kiên nhẫn một chút, ta sẽ giúp ngươi điều chỉnh lại."
Kỳ Dụ: "......"
Hắn nói rất nghiêm túc, bắt đầu tìm kiếm chỗ xương chậu bị lệch, chuẩn bị chữa trị cho Kỳ Dụ.
"......"
Mỹ nhân dưới thân lại tức giận biến thành kiếm.
Trương Giản Lan nhìn Ái Kiếm một cách mờ mịt, há miệng như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng chỉ an tĩnh ngồi chờ, tưởng chừng chờ đợi Kỳ Dụ biến trở về.
Chờ đến tận khuya, Kỳ Dụ vẫn không có phản ứng gì.
Vậy là, hắn đành phải ôm Ái Kiếm nghỉ ngơi.
Kỳ Dụ từ trong vỏ kiếm thoát ra, khoác áo cho Trương Giản Lan, rồi ném vỏ kiếm màu đỏ lên đống rác ở Trường Sinh Lâu.
Y cảm thấy thứ này không nên xuất hiện nữa.
Khi Kỳ Dụ quay về, bỗng nhiên từ trên không trung truyền đến âm thanh giao chiến. Hai tiểu mị ma đứng trong hành lang, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nơi có kiếm quang cùng linh lực dao động.
"Sao lại thế này? Tại sao lại có đánh nhau?"
Kỳ Dụ đi đến gần nhóm mị ma, cùng họ ngẩng đầu nhìn lên. Y phát hiện, người đang giao chiến trên không chính là Trương Giản Lan và Liễu Tri Khanh.
Nghiêm Xán Xán chỉ vào Liễu Tri Khanh, nói: "Người kia trên người có mùi thối nặng."
Các mị ma thường dùng mùi thối để miêu tả sự căm ghét, đây là hương vị mà họ không bao giờ muốn gặp, cũng là thứ họ ghét nhất.
Liễu Tri Khanh quả thật không giống trước kia, đôi mắt đỏ ngầu, trừng to, toàn thân toát ra khí đen, mỗi chiêu mỗi thức đều nhằm ép Trương Giản Lan vào con đường chết.
Tại sao linh lực của hắn ta lại biến thành màu đen như vậy?
Không biết có phải vì không có kiếm bên người hay không, mà Trương Giản Lan dường như có phần không địch lại, bị ma lực mạnh mẽ của Liễu Tri Khanh đánh trúng, khiến hắn rơi từ trên không xuống. Tuy nhiên, hắn không ngã, mà vẫn đứng vững.
"Kiếm tới!" Trương Giản Lan kêu lên.
Khoảng cách hơi xa, Kỳ Dụ không thể nghe thấy, cho nên cũng không có phản ứng.
Liễu Tri Khanh thấy cơ hội tốt, liền ném ra một thanh kiếm, đâm thẳng xuống mặt đất nơi Trương Giản Lan đứng.
Mạc Tiểu Lam nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên kích động lên: "Không ngờ lại là kịch bản này!"
Kỳ Dụ cảm thấy không ổn.
Những kịch bản của họ, mỗi cái đều giống như một cái bẫy.
Quả nhiên, kịch bản kích động này lại xuất hiện trong 《 Cấm Đoán Luyến Chi Sư Tôn Không Cần A 》, nói: "Trong sách giáo khoa tộc của ta trang thứ 12 có ghi rõ, nếu lúc này có thể vì đối phương mà quên mình, chặn lại thanh kiếm này, thì con mồi nhất định sẽ yêu ngươi sau khi xong việc."
"Ách......."
Yêu cầu y chắn kiếm sao? Ai lại đi làm chuyện ngu ngốc này chứ?
Trương Giản Lan với thực lực của mình, đâu cần ai phải chắn kiếm cho hắn. Dù hiện tại không có kiếm trong tay, hắn chỉ cần một chút thời gian là đủ, Liễu Tri Khanh nào phải đối thủ của hắn.
Hai tiểu mị ma nhìn về phía Kỳ Dụ.
Kỳ Dụ nhíu mày: "Nhìn ta làm gì? Các ngươi không tự đi chắn sao?"
Nghiêm Xán Xán nghiêm túc chỉ vào 《Mỹ Thực Hừ Nhẫm Đại Pháp》 trong lòng ng ực: "Ân công, ngươi hiểu rồi đấy."
Kỳ Dụ cảm thấy không ổn, quay người định chạy, nhưng bỗng nhiên bị người đẩy từ phía sau. Ngay sau đó, y liền thuấn di, xuất hiện trước mặt Trương Giản Lan.
Kỳ Dụ còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm từ trên không lao xuống, xuyên qua cơ thể y, thọc thẳng vào ngực.
Tốc độ quá nhanh, thời gian quá ngắn.
Ở đây không ai có thể phản ứng kịp.
Khi tất cả mọi người kịp phản ứng, Kỳ Dụ đã bị xuyên thủng ngực. Mặc dù không có máu chảy ra, y cũng không cảm thấy đau, nhưng linh lực trong cơ thể y đang không ngừng rò rỉ ra ngoài.
Đồng thời, Trương Giản Lan trước mặt, đôi mắt đột nhiên mở rộng, khóe mắt như muốn nứt ra, môi run rẩy.
Đây là lần đầu tiên y thấy Trương Giản Lan mất kiểm soát như vậy.
Lần trước, y thấy vẻ mặt hoảng loạn của Trương Giản Lan là khi mị ma dùng Ngọc Hành để nướng BBQ. Lúc đó, Trương Giản Lan cũng giống như bây giờ, hoàn toàn mất kiểm soát.
Trương Giản Lan run rẩy gọi: "Vợ của ta!"
Kỳ Dụ ngớ ra. Đây là lần đầu tiên y nghe Trương Giản Lan gọi y như vậy.
Mặc dù là.....
Mặt mũi Kỳ Dụ có chút khó coi, quay đầu lại, nhìn hai tiểu mị ma một cái, rồi trừng mắt với mị ma cầm 《Mỹ Thực Nấu Nướng Đại Pháp》. Cả hai mị ma bị trừng đến mức bối rối, nhìn trời nhìn đất, nhưng không dám nhìn thẳng vào y.
"Ta....."
Kỳ Dụ muốn mắng gì đó nhưng lại không thể, mang theo oán khí, ngã xuống đất. Trước khi ngất đi, y cố gắng đưa tay lên, viết bốn chữ trên mặt đất: Ta con mẹ nó.