Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 23



Edit: Min



 

Liễu Tri Khanh mấy đêm liền không ngủ được.

 

Hắn ta hoàn toàn không dám nhắm mắt, bởi mỗi khi nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt cực kỳ đáng ghét của Trương Giản Lan, cùng với giọng nói ma quỷ như âm hồn bất tán kia.

 

Thật vất vả mới ngủ được....

 

Nhưng trong mơ, từ bốn phương tám hướng vang lên một vạn tiếng "Vợ của ta," khiến Liễu Tri Khanh lần nữa bị đánh thức. Lần này, hắn ta tức giận đến mức mắt tối sầm, ngã vật xuống giường, trực tiếp bệnh nặng không dậy nổi. Trên giường, hắn ta sốt cao không ngừng, môi tái nhợt, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Ngọc Hành..... Ngọc Hành của ta..."

 

Chưởng môn sau khi biết chuyện thì ngay lập tức đi tìm Trương Giản Lan. Tuy nhiên, ông không phải đến để tính sổ mà là thay mặt Liễu Tri Khanh cầu hòa.

 

Lúc đó, Trương Giản Lan đang tự mình bảo dưỡng Ái Kiếm.

 

Hắn bắt đầu bằng việc rửa tay thật sạch.

 

Sau khi cẩn thận bôi một lớp dầu bảo vệ, Trương Giản Lan chậm rãi xoa đều từng lớp, từng lớp một, động tác nhẹ nhàng nhưng cực kỳ chuyên chú, đôi tay nâng niu như thể đang giữ trong tay một bảo vật vô giá. Từ đầu kiếm đến chuôi kiếm, không bỏ sót bất kỳ một góc nào, hắn cẩn thận thoa đều, mặc kệ thanh kiếm trên đầu gối có phản ứng ra sao—dù chống cự hay nhạy cảm thế nào, hắn cũng không bận tâm.

 

Hắn luôn nghiêm túc trong việc bảo dưỡng này, đặc biệt là từ khi Ngọc Hành kiếm nhận chủ. Gần như mọi khoảnh khắc chú ý của hắn đều dồn hết vào thanh kiếm mà hắn yêu quý.

 

"Trương...... Trương Giản Lan...... Dừng...... Dừng tay......" Giọng của Kỳ Dụ run rẩy đầy khó chịu, nhưng đáng tiếc vị đạo trưởng trước mặt hoàn toàn không nghe thấy, hoặc cố tình bỏ ngoài tai.

 

Cuối cùng, vì không chịu nổi nữa, Kỳ Dụ bất giác hóa hình. Trước mặt Trương Giản Lan, một mỹ nhân khuôn mặt đỏ bừng hiện ra, thân thể mềm mại ngả vào lòng ng ực hắn.

 

Mỹ nhân không mặc gì, bởi lớp dầu bảo vệ đã làm cơ thể trở nên trơn bóng. Hơn nữa, sự nhạy cảm quá mức khiến toàn thân y đỏ ửng, hệt như một đóa hoa vừa nở, tràn đầy vẻ quyến rũ ngượng ngùng.

 

Bàn tay của đạo trưởng kia đang định với đến chuôi kiếm, bỗng khựng lại. Cảm giác lạnh lẽo của Ngọc Hành trong tay đột nhiên biến thành sự mềm mại, ấm áp. Toàn thân hắn lập tức cứng đờ.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều bối rối, không biết phải làm sao tiếp theo.

 

Trương Giản Lan là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Ngươi biến cái gì?"

 

Kỳ Dụ bị hỏi ngớ người: "Ngươi cho rằng ta muốn biến?"

 

Hóa hình đôi khi không nằm trong tầm kiểm soát của y, nhưng giải thích thế nào đây?

 

Hai người còn đang căng thẳng đối mặt, bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, âm thanh cho thấy người tới rất gấp.

 

Trương Giản Lan phản ứng ngay lập tức. Hắn kéo áo khoác từ bên cạnh phủ lên người Kỳ Dụ, che đi cơ thể tr@n trụi của y.

 

Kỳ Dụ cũng nhanh chóng hợp tác, quấn lấy áo khoác, sau đó rụt vào một góc để tránh bị chú ý.

 

Những lời đồn đại về việc Trương Giản Lan nuôi nam sủng vốn đã lan truyền ồn ào khắp Thục Sơn kể từ sự kiện Hứa Ngưng Mi. Kỳ Dụ nghĩ thầm, nếu lúc này bị ai đó nhìn thấy cảnh tượng này, hiểu lầm chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn gấp bội. Đến lúc đó, hảo cảm của Trương Giản Lan đối với y rơi xuống tận đáy, thì làm sao cứu vãn nổi?

 

Trương Giản Lan vốn định đi mở cửa, nhưng khi thấy Kỳ Dụ có dấu hiệu muốn trốn tránh, hắn nghĩ rằng y chột dạ sợ hãi, vì thế liếc mắt nhìn y, chính trực nói: "Tuy ngươi có hành động trộm dê, nhưng lại có lòng thành ăn năn, việc này coi như bỏ qua. Hơn nữa, ngươi là kiếm linh của ta, chưởng môn sẽ không tính toán với ngươi đâu."

 

Kỳ Dụ không hiểu ra sao: "Hả?"

 

Hắn nghiêm túc nói: "Lén lút thế còn ra thể thống gì? Ra đây."

 

Kỳ Dụ không dám động đậy.

 

Trương Giản Lan cau mày bước tới, túm cổ áo y lôi ra trước cửa. Thấy y cúi gập người khúm núm, liền vỗ mạnh một cái vào lưng y: "Đứng thẳng lên!"

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Cửa mở.

 

Một lão giả râu tóc bạc phơ xuất hiện. Ông khoác một bộ đạo phục rộng thùng thình, trên đầu cài một cây trâm hồ lô, phong thái ung dung, tùy ý như chính cách ăn mặc của mình.

 

Người tới chính là chưởng môn Thục Sơn – Mạc Thiền Duyệt.

 

Mạc Thiền Duyệt liếc nhìn Trương Giản Lan trước, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Kỳ Dụ. Thấy một khuôn mặt lạ, ông liền hỏi: "Người này là ai?"

 

Trương Giản Lan thẳng thắn đáp: "Kiếm linh của ta."

 

"Hả?" Mạc Thiền Duyệt ngạc nhiên ra mặt.

 

Kỳ Dụ gãi đầu, cảm thấy kỳ lạ. Sao Mạc Thiền Duyệt lại tìm tới đây? Chẳng lẽ là vì chuyện trộm dê? Nếu đúng vậy thì e là y khó thoát khỏi một trận đòn.

 

Lão nhân này rất coi trọng mấy con dê.

 

Tính tình cũng không tốt.

 

Y rùng mình..... Trương Giản Lan, ngươi đúng là đồ vô lương tâm, đừng có mà lôi ta ra đây! Nếu ta bị ăn đòn, kiếm lão bà của ngươi cũng đừng mong giữ nổi.

 

Nghĩ vậy, Kỳ Dụ liếc sang Trương Giản Lan, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu.

 

Trương Giản Lan nhận ra ánh mắt đó nhưng phớt lờ, chỉ dùng tay vỗ mạnh vào lưng Kỳ Dụ một lần nữa, ép y đứng thẳng.

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Trương Giản Lan bình thản hỏi: "Chưởng môn tìm ta có chuyện gì?"

 

Mạc Thiền Duyệt vuốt râu, từ tốn nói: "Ngươi có biết chuyện Liễu Tri Khanh đang bệnh nặng không?"

 

Trương Giản Lan thản nhiên đáp: "Hắn bị bệnh thì liên quan gì đến ta."

 

Mạc Thiền Duyệt thở dài: "Ta biết dạo gần đây ngươi vẫn hay lén lút tranh đấu với hắn. Bây giờ hắn bệnh nặng, sốt cao không hạ, không ăn không uống, ngươi ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm."

 

Trương Giản Lan không nói chuyện.

 

Mạc Thiền Duyệt nhìn Kỳ Dụ một lượt, chậm rãi nói: "Ta biết Liễu Tri Khanh hiện giờ vẫn không ngừng nhắc mãi muốn được gặp Ngọc Hành. Thục Sơn chúng ta thua kiếm là thua kiếm, ngươi không đưa kiếm cũng không sai. Nhưng việc gì cũng đừng làm quá tuyệt tình. Dù sao, hắn cũng là một tông sư có tư lịch thâm niên của Thục Sơn. Nếu vì chuyện này mà hắn tức giận đến chết, thì các đệ tử dưới trướng hắn hẳn cũng sẽ oán hận ngươi......

 

Lần này ta đến là muốn khuyên ngươi, ngày mai có thời gian thì mang Ngọc Hành tới gặp hắn. Hãy khuyên nhủ hắn một chút. Dù hắn có nghe hay không, chỉ cần được thấy Ngọc Hành, tình hình của hắn tự nhiên sẽ khá hơn."

 

Ông nói một hồi dài, nhưng chỉ nhận được mấy chữ lạnh lùng từ Trương Giản Lan: "Không có khả năng."

 

Mạc Thiền Duyệt định nói thêm, nhưng nhìn thái độ cứng rắn của Trương Giản Lan, lời đến miệng lại nuốt xuống. Ông chỉ thở dài, lắc đầu nói: "Thôi thôi."

 

Nói xong liền phất tay áo bỏ đi. Trước khi rời khỏi, ông còn cố ý liếc nhìn Kỳ Dụ một cái, ánh mắt ấy khiến Kỳ Dụ rùng mình, cả người không thoải mái, luôn cảm giác bị Mạc Thiền Duyệt theo dõi.

 

Quả nhiên, đến tối lão nhân đó tìm tới thật. Nhưng không phải đến theo cách bình thường, mà là dùng pháp thuật mạnh mẽ trói y, lôi ra ngoài Trường Sinh Lâu.

 

Pháp lực của Mạc Thiền Duyệt sâu không lường nổi, thâm hậu đến mức đáng sợ.

 

Dùng pháp thuật bắt y rời đi ngay dưới mí mắt Trương Giản Lan mà đối phương không hề phát hiện chút nào.

 

Nhưng nghĩ lại, người có thể làm chưởng môn thì thực lực há lại kém cỏi?

 

"Một câu ngắn gọn, lão phu tìm ngươi có chuyện." Mạc Thiền Duyệt nói.

 

Kỳ Dụ mặt mày hoảng hốt, tưởng rằng chuyện trộm dê đã bị phát hiện, sợ đến mức đầu óc rối loạn, vừa định mở miệng kêu Trương Giản Lan thì phát hiện mình không thể phát ra tiếng nào. Hóa ra là bị lão đạo này dùng pháp thuật phong bế thanh quản.

 

Mạc Thiền Duyệt đứng dưới ánh trăng, khoanh tay nói: "Nếu ngươi đã khai linh trí, chắc hẳn có thể hiểu lão phu đang nói gì...... Nếu hiểu được thì gật đầu đi."

 

Kỳ Dụ đành phải phối hợp gật đầu.

 

Mạc Thiền Duyệt thở dài, giọng điệu trầm trầm: "Mặc dù ngươi đã nhận chủ lần nữa, nhưng Liễu Tri Khanh dù sao cũng là chủ nhân cũ của ngươi. Hiện giờ hắn bệnh nặng, không ăn không uống, nếu cứ để vậy, năng lượng sẽ dần cạn kiệt, sớm muộn gì cũng chết trên giường. Lão phu hy vọng ngươi có thể đi chăm sóc hắn. Khi hắn gặp ngươi, có thể tự hồi phục nguyên khí."

 

Ta? Kỳ Dụ vội vã lắc đầu.

 

Trương Giản Lan đã hao hết tâm sức để khiến Liễu Tri Khanh rơi vào tình trạng như vậy, hiện giờ còn không biết phải làm sao. Nếu y đi chăm sóc Liễu Tri Khanh, Trương Giản Lan mà biết được, chẳng phải hai người họ sẽ bị hắn xử lý thành tro mà quấy cơm sao?

 

Mạc Thiền Duyệt với xụ mặt, hừ lạnh một tiếng: "Không đi cũng được, vậy thì lão phu sẽ hủy diệt linh trí của ngươi ngay bây giờ, đỡ phải để hai người bọn họ suốt ngày vì ngươi mà bị ma quái ám ảnh."

 

Kỳ Dụ nghe vậy, tức giận đến mức suýt không kiềm chế được, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy bất công: Cái này đâu có liên quan gì đến ta? Ta chỉ là một thanh kiếm bình thường, đâu phải ta chủ động câu dẫn họ. Là bọn họ tự đắm chìm trong những ý tưởng kỳ quái, khẩu vị nặng, sao lại trách ta.

 

Đang suy nghĩ bực bội, y bỗng thấy Mạc Thiền Duyệt nâng tay lên. Lực lượng màu lam từ tay ông tỏa ra, chiếu sáng cả mặt đất xung quanh.

 

Kỳ Dụ thấy Mạc Thiền Duyệt có vẻ quyết tâm hành động thật, đành phải miễn cưỡng gật đầu.

 

Lúc này, lão nhân kia mới thu lại linh lực, phất tay áo bỏ đi, trước khi rời đi còn uy hiếp y: "Chuyện này đừng để Giản Lan biết, cũng đừng nói ta đã đến. Nếu không, hậu quả thế nào, ngươi tự gánh chịu."

 

Sau khi lão nhân đi rồi, Kỳ Dụ cảm thấy phong ấn trên người mình được giải trừ.

 

"Lão nhân đáng giận!"

 

Y tức giận nhìn bóng lưng Mạc Thiền Duyệt, nhưng không ngờ ông lại nghe được, quay lại ném cho y một ánh mắt sắc bén như viên đạn. Sợ đến mức Kỳ Dụ lập tức sửa miệng: "Soái..... Soái lão nhân..."

 

Mạc Thiền Duyệt lúc này mới hoàn toàn rời đi.

 

Vì không có cách nào khác, Kỳ Dụ đành phải thông báo với Trương Giản Lan về việc mình đi hỏi thăm tình hình Liễu Tri Khanh, đồng thời để lại một tờ giấy phòng trường hợp có chuyện bất ngờ xảy ra.

 

"Ta đi ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi."

 

*

 

Kỳ Dụ đến Tu Đạo Phong.

 

Liễu Tri Khanh bệnh nặng, nhưng không có đệ tử nào ở đây chăm sóc, mà căn bản không biết bọn họ đã đi đâu, trên dưới phong trống vắng, không một bóng người.

 

Y đi vào điện của Liễu Tri Khanh, chưa kịp vào hẳn trong, bỗng một âm thanh quái dị vọng ra, giống như tiếng nước đang sôi, pha lẫn với âm thanh khô khốc, như có gì đó đang cháy.

 

Kỳ Dụ nhất thời không nhận ra âm thanh ấy, tưởng rằng Liễu Tri Khanh đang nấu nước. Nhưng đột nhiên, từ bên trong vọng ra một tiếng thét bi thảm: "Ngọc Hành của ta!!" Tiếng gào thét mạnh đến mức cửa sổ đều bị chấn động.

 

Cánh cửa đang định bị Kỳ Dụ đẩy ra thì bỗng nhiên dừng lại, tay y cứng đờ.

 

Kỳ Dụ bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, tràn đầy khủng hoảng: Nếu không vẫn là không đi vào đi? Liễu Tri Khanh sốt cao không hạ, đây là dấu hiệu của bệnh điên!

 

Y vừa định xoay người bỏ đi thì đột nhiên va phải một lồ ng ngực cứng rắn. Khi ngẩng đầu lên, một khuôn mặt tuấn lãng xuất hiện ngay trước mắt, chính là Trương Giản Lan.

 

Khóe môi Trương Giản Lan khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa.

 

Không rõ vì sao, nhưng Kỳ Dụ lại cảm nhận được một tia áp lực cực kỳ mạnh mẽ từ đôi mắt ấy.

 

Kỳ Dụ cảm thấy tình hình không ổn lắm, liền định tránh xa Trương Giản Lan để bỏ chạy. Tuy nhiên, ngay lúc này, một bàn tay to bất ngờ nắm lấy eo y, kéo y lại gần bên hắn.

 

Trương Giản Lan nói với giọng trầm ấm, nhưng ẩn chứa một chút lạnh lùng: "Đi đâu? Đã tới rồi, không bằng cùng ta đưa hắn một đoạn đường."

 

Kỳ Dụ: "......"