Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 104



Người đối diện đang tung quyền bỗng nhiên khựng lại, Đoàn Lăng tiến tới và tàn nhẫn đạp lên chân của anh một cái. Cố tình đá trúng cái chân phải vừa khỏi thương của anh, một chút nhẹ nhàng cũng không có.

Dây thần kinh đau quá mức mẫn cảm, Mạnh Kỳ Cửu không nhịn được mà lảo đảo.

Anh đang muốn phản công, thì bỗng nhiên lại nghe được lời nói tiếp theo của Đoàn Lăng. Ngay lập tức, m.á.u trên mặt như bị rút cạn, cả người như bị ngừng lại tại chỗ.

“Chó má Nam Cao, đến cả người của tao, mẹ nó tao cũng không được đụng vào à?” 

Hai người liền lao tới, tung ra đủ loại quyền cước, hết đá rồi lại đấm, Tạ Ninh căn bản không đuổi theo kịp.

Hai người liên tục tung quyền, không ai chịu nhường nhịn ai, bọn họ đánh nhau quá nhanh khiến Tạ Ninh không theo kịp.

“Đoàn Lăng!”

Mắt thấy chân của Mạnh Kỳ Cửu vừa mới khỏi thương tích, trái tim của Tạ Ninh như nhảy dựng lên tới cổ họng, vứt Đoàn Lăng ra phía sau rồi vội vàng tiến lên hỏi thăm.

“Cậu không sao chứ?!”

Cậu ta đã gỡ thạch cao sớm hơn dự tính, nếu lại bị thương lần nữa, tương lai chắc chắn sẽ hành động không tiện?!

Mạnh Kỳ Cửu đứng yên tại chỗ, cái trán đau đớn đang chảy đầy mồ hôi lạnh, lại không có la gào thảm thiết như lần ở bệnh viện.

“Không sao hết…” Anh trấn an nói, giống như anh đang cố sức để hạ khoé miệng xuống: “Tạ Ninh, khi nãy cậu đang muốn nói với tôi việc gì thế?”

Sắc mặt của Tạ Ninh hơi trắng.

“Vừa rồi gấp quá, không có cơ hội nghe.”

Anh nhìn mặt cậu không chớp mắt lấy lần nào, giọng nói của Mạnh Kỳ Cửu mềm mại êm đềm, cũng không phải đang ép hỏi, trông như chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.

“Thằng… Đoàn Lăng vì sao lại tới tìm cậu?”

Con ngươi của anh lúc sáng lúc tối, có vẻ như là trong giây tiếp theo anh liền có thể bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn sót lại một chút ánh sáng yếu ớt.

“…”

Nghĩ tới việc tên Đoàn Lăng sẽ nổi giận, nhưng lại quên nghĩ tới Mạnh Kỳ Cửu cũng vì thế mà bị đau lòng.

Anh không nhận được câu trả lời liền nhìn chăm chú, Tạ Ninh lảng tránh ánh mắt, đang muốn trả lời, bỗng bước chân lảo đảo, bị ai đó ép vào trong lòng ngực.

Thoang thoảng mùi hương quen thuộc, bả vai của cậu bị siết chặt, người bên cạnh lửa giận lên tới tận trời, giống như chỉ trong giây tiếp theo liền phun ra những lời “hương thơm”.

“Mày vừa rồi…!”

“Chúng tôi đang yêu nhau!”

Mạnh Kỳ Cửu ngẩn người, Đoàn Lăng cũng dừng lời chuẩn bị nói.

Tạ Ninh vừa rồi còn lớn tiếng trả lời, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Mạnh Kỳ Cửu, cậu đáp lại: “Cậu ấy tới tìm tôi, là bởi vì chúng tôi đang yêu nhau.”

……

Ngồi trên thùng xe quen thuộc, hai người nhìn nhau không nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao cậu lại tới đây?”

hongduala9 tới đây~

Người đối diện dám đem nhiều người vây quanh Nam Cao, kế hoạch chia tay lại lần bị quấy rầy, giọng của Tạ Ninh ít nhiều cũng mang theo sự oán giận.

Cốt truyện sụp đổ, đợt kì nghỉ vừa rồi cũng thất bại, cậu là công cụ người bị người ta điều đến Nam Cao, Đoàn Lăng lúc này còn tới đây làm gì.



Chẳng lẽ là để chia tay?

Tạ Ninh liếc nhìn khuôn mặt âm trầm đang nhìn ngoài cửa sổ của Đoàn Lăng.

Đoàn Lăng tức giận đến mức muốn sinh bệnh, không trả lời cậu thì thôi, còn đột nhiên lấy ra một hòm thuốc quen thuộc.

“Sơ cứu.”

Nhớ qua, sơ cứu cho hắn cũng không thể chia tay.

Tạ Ninh hứng thú trả lời: “Bằng không trực tiếp đi xem bác sĩ đi.”

Mới vừa đánh nhau xong, trên người Đoàn Lăng vẫn còn sát khí, nghe vậy trực tiếp quay mặt sang nhìn cậu.

Tạ Ninh dường như đọc được cảm xúc thoáng qua.

Ông đây đã tự thân tới đón, nhờ cậu sơ cứu một cái cũng lải nha lải nhải?!

Khoé miệng của Đoàn Lăng cũng bị thương, kèm theo không khí bức bách trong xe khiến cậu thở không nổi, bất đắc dĩ, Tạ Ninh chậm chạp lấy nước thuốc với cây nhíp ra.

“Sao cậu lại tới đây?” Cậu không nhịn được liền hỏi.

“Nhanh lên!” Đoàn Lăng thúc giục, không trả lời câu hỏi của cậu, mà còn dùng giọng điệu kì lạ hỏi ngược lại: “Cậu rất quen thân với cái tên Mạnh Kỳ Cửu đó?”

Động tác của Tạ Ninh cứng lại.

Một cú đ.ấ.m vừa rồi thật sự rất mạnh, khoé miệng không những rỉ máu, mà còn phát ra âm thanh kì lạ, hai người họ đánh nhau túi bụi, không ai nương tay.

Cậu đưa miếng bông gòn thấm nước thuốc tới gần, nhẹ nhàng lau vết thương trên khoé miệng của hắn, Tạ Ninh bèn nói: “… Cũng không thân quen lắm.”

Nói đến cùng, kỳ thật là nửa tháng qua, hai người họ chỉ giúp nhau vài lần thôi.

Lúc cậu lôi Đoàn Lăng đi, Mạnh Kỳ Cửu vừa rồi nhìn rất giống người mất hồn, phản ứng của anh cũng có thể khiến người khác hiểu lầm.

“Không thân?! Hắn…”

Đoàn Lăng đột nhiên giật giật, hắn không chú ý đến việc Tạ Ninh đang sơ cứu cho mình, mà thiếu chút nữa khiến cậu chọc trúng bết thương trên khoé miệng, bèn khẽ quát một tiếng.

“Đừng nhúc nhích!”

Đoàn Lăng kinh ngạc dừng lại.

“Không phải cậu kêu tôi sơ cứu sao.”

Khoảng cách của bọn họ hiện tại rất gần, có lẽ là do đã tiếp xúc nhiều lần, nên không cảm giác khó chịu thở không thông giống như hồi trước nữa, Tạ Ninh đối mặt với hắn, cũng không còn sợ hãi nữa.

Thoạt nhìn qua hắn không có tinh thần cho lắm, mí mắt đen như có bóng ma, dường như dạo gần đây hắn nghỉ ngơi không được tốt, cả thể xác lẫn tinh thần đều đang trong tình trạng mệt mỏi.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com