Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 105



Ánh mắt của hắn uốn lượn trên đôi mày của cậu rồi lại chạy dọc xuống môi, tròng mắt Đoàn Lăng lập loè ánh sáng, càng thêm đen tối.

 

Nói đừng nhúc nhích, nhưng người trước mắt vẫn thong thả mà cố chấp quên trước quên sau, chờ Tạ Ninh ý thức được chỗ nào không đúng, thì hắn đã 

 

Đã nói là đừng nhúc nhích, nhưng người trước mắt vẫn cố chấp nghiêng lại gần. Khi Tạ Ninh nhận ra điều gì đó không đúng, thì đã bị hắn đẩy sát vào góc xe.

 

“Đoàn Lăng?”

 

Theo ánh nhìn vừa mới mẻ vừa mơ hồ ấy, Tạ Ninh đột nhiên nhớ lại những mảnh ký ức sau khi hắn uống rượu, hai má lập tức đỏ lên trông thấy.

 

Là vai chính phát điện, hay do cậu đang bị mộng du vậy?!

 

Cậu vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn gương mặt không có chút tì vết nào, bông gòn trong tay cũng không biết đã rớt đi từ lúc nào.

 

Nếu như không nhớ nhầm, thì ba phần bốn nguyên tác, không có lần nào nhắc tới nam chính có hành động thân mật với nam phụ, chỉ một cái ôm thôi, vai chính về tới nhà cũng phải tắm ba lần mới dám đi ngủ.

 

“Đoàn Lăng?!”

 

Mắt thấy bị ép đến bên cửa sổ, nửa bên mặt của bác tài cứng đờ như tượng đá khuất sau ghế ngồi, hương thơm nồng nàn quyến rũ hơn hẳn thường ngày như tràn ngập khắp bốn phía, khiến người khác hít thở không thông. 

 

Tạ Ninh mới vừa che miệng lại, cánh tay đã bị kéo xuống dưới.

 

“Như thế nào?” Đôi mắt đào hoa khẽ m hướng lên, mang theo vẻ từ mị: “Không phải cậu nói muốn yêu đương sao?” 

 

Tay bị bắt lấy, thân thể cũng bị giam cầm trong không gian nhỏ hẹp, trong lòng Tạ Ninh không ngừng hoảng hốt, nhưng vẫn phải cố gắng tỏ ra vẻ bình tĩnh.

 

“Chuyện này cũng hơi sớm rồi!”

 

“Sao lúc nhào lên người tôi không thấy cậu bảo là sớm?”

 

“Là tôi nhào lên?!”

 

Mặt Tạ Ninh tái mét, cậu nhặt lại ký ức vỡ vụn, chỉ nhớ rằng cậu đã hôn đối phương năm phút, nhưng đừng bàn tới ai là người chủ động, cảm giác lúc đó cậu đều quên hết cả rồi.

 

“Cậu quên hết rồi?” Ánh mắt Đoàn Lăng càng sâu.

 

Sau ngần ấy ngày, so với cái quyển truyện vớ vẩn và đủ chuyện linh tinh khác, điều khiến Đoàn Lăng bức thiết nhất chính là xác nhận—trong trạng thái tỉnh táo, liệu cậu có thật sự không ghét hắn.

 

Lửa giận lúc trước chưa nguôi, nghĩ đến cảnh Tạ Ninh quan tâm đến gã kia, lực tay hắn bất giác siết chặt hơn.

 

Mạnh Kỳ Cửu… Hai người đó hóa ra có quen biết? Rốt cuộc Tạ Ninh còn giấu hắn bao nhiêu bí mật?

 

Đúng lúc ấy, xe cũng trùng hợp dừng lại ở điểm đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khi thấy khu dân cư quen thuộc hiện ra trước mắt, Tạ Ninh như trút được gánh nặng, thậm chí còn chẳng kịp nghĩ tại sao lần này lại về thẳng đến nhà.

 

Không chần chừ, cậu đẩy mạnh Đoàn Lăng ra, vơ lấy cặp sách, mở cửa xuống xe, từng động tác liền mạch không một khe hở.

 

Chạy thẳng về nhà như trốn nạn, đóng sầm cửa phòng, Bố Tạ Ninh đang cầm muôi đứng ngẩn người hồi lâu, rồi ló đầu qua ban công nhìn xuống dưới.

 

Chiếc xe sang nhà họ Đoàn vẫn còn đỗ đó, trông thật lạc lõng trước khu dân cư cũ kỹ.

 

Thì ra hôm nay là được đưa về. Bố Tạ Ninh thở phào một hơi, còn vẫy tay về phía cổng xa xa, sau khi xe rời đi mới tiện thể hô lên một tiếng về phía phòng Tạ Ninh:

 

“Ninh Ninh, thiếu gia Đoàn đã đi về rồi!”

 

Trong phòng vang lên một tiếng “rầm” như có vật gì va mạnh. Bố Tạ Ninh ngẩn người thêm chốc lát, rồi tự nhủ mình vốn chẳng hiểu nổi chuyện yêu đương của tụi nhỏ thời nay, đành lắc đầu quay lại bếp nấu cơm tiếp.

 

Trong phòng, trán Tạ Ninh vừa có một cú “giao lưu thân mật” với mép bàn học, rõ ràng là phải đỏ lên rồi, nhưng lại vì lẫn vào má mà chẳng ai nhìn ra.

 

Cốt truyện này đâu chỉ bị tan nát! Không riêng gì cốt truyện, thiết lập của vai chính cũng không giữ nổi nữa rồi!

 

Hôm nay phát sinh sự việc như vậy, làm trái tim nhỏ của cậu có chút không chịu nổi.

 

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủn, không những đắc tội người theo đuổi nhân vật chính, mà còn đắc tội với đối thủ một mất một còn của vai chính, thậm chí cậu còn chủ động hôn vai chính nữa chứ!

 

Tạ Ninh lại đập đầu vào bàn mấy cái, hận không thể quay ngược thời gian.

hongduala9 tới đây~

 

Giờ thì hay rồi, đừng nói là về Dương Trừng, dù bây giờ ở lại Nam Cao cũng không được ổn cho lắm.

 

... Làm sao bây giờ?

 

Trước giờ ngủ, Tạ Ninh cứ mãi nghĩ về vấn đề ấy.

 

Nghĩ nghĩ một hồi, cậu đột nhiên bừng tỉnh, chợt nhận ra hôm nay Đoàn Lăng vậy mà không đưa cậu về khu biệt thự!

 

Lúc này trời đã khuya, Tạ Ninh vô thức lắng nghe động tĩnh phía trên, nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa.

 

Cả ngày bị hù dọa cộng thêm mệt mỏi, chưa lâu sau cậu đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng khi mới vừa yên giấc, điện thoại trên bàn bỗng rung lên.

 

Mơ màng ấn nút nhận cuộc gọi, vì người có thể gọi đến giờ này cũng chỉ có hai người, Tạ Ninh ngáp một cái, thói quen mà hỏi:

 

“…Mạnh Kỳ Cửu?”

 

Một hồi im lặng kéo dài, sau đó là tiếng nghiến răng nghiến lợi đầy tức giận truyền qua loa điện thoại.

 

“Tạ Ninh, cậu nói lại lần nữa xem?!”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com