Vào đông được ăn một bữa canh gà hầm nóng hổi đúng là mỹ vị nhân gian, hai người mỗi người uống hết hai bát canh to, người nóng ran lên, ăn hết nửa con gà, hai người mới cùng nhau sang nhà Thôi đại phu.
“Không có nhà à?”
Hai người hăm hở đến, nhưng Thôi đại phu lại không có nhà, Tần Tiểu Mãn hơi thất vọng: “Vậy… vậy khi nào ông ấy về?”
“Đi huyện thành mua thuốc, chắc là tối nay hoặc mai mới về, cũng chưa biết chắc.”
Thôi Thu Nguyệt tiếc nuối nhìn hai vợ chồng: “Mới đi hồi nãy thôi, nếu đến sớm hơn một chút là kịp gặp rồi.”
Tần Tiểu Mãn bặm môi, âm thầm trách mình không nên ham ăn mà nấn ná chưa chịu buông đũa.
“Hai người tìm cha ta là muốn lấy thuốc hay là xem bệnh? Bị làm sao à?”
Tần Tiểu Mãn nghe Thôi Thu Nguyệt hỏi, chau mày nghĩ ngợi, nhớ lại lúc trước nàng cũng đã giúp mình một việc lớn.
“Cũng không có gì, Thôi đại phu không có nhà thì thôi vậy. Thu Nguyệt, ngươi bắt mạch cho ta xem, xem ta có thai hay không được không?”
Thấy ca nhi này hớt hải xắn tay áo lên cao, Thôi Thu Nguyệt mỉm cười ngượng ngùng: “Lại nữa sao?”
Đỗ Hành nghe vậy mở to mắt, kinh ngạc nhìn hai người: “Lại?”
Sao lại là lại nữa? Chẳng lẽ trước kia cậu đã đến khám xem có thai hay chưa? Chẳng lẽ mình không phải nam nhân đầu tiên và duy nhất của cậu?
Tần Tiểu Mãn vội vàng nắm tay Đỗ Hành, giải thích: “Lúc mới cưới ta đã hỏi qua rồi. Chàng quên rồi à?!”
Đỗ Hành chợt hiểu ra, nhẹ nhàng thở phào, đúng là dọa hắn một phen. “Vậy… phiền Thu Nguyệt cô nương rồi.”
Thấy hai phu phu cùng đến, mà cũng đã thành thân được một thời gian rồi, Thu Nguyệt nghĩ cũng không phải chuyện đùa, bèn nói: “Ta chưa từng bắt mạch cho ai bao giờ, ngươi thật sự muốn ta xem sao?”
“Chỉ là bắt mạch thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu.” “Được thôi.”
Thấy nàng đồng ý, Tiểu Mãn vội vàng đi theo Thu Nguyệt vào trong, Đỗ Hành đứng chờ ở cửa.
Gió đông thổi lùa vào sân hơi lạnh, Đỗ Hành xoa xoa tay, tuy trong lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng không thấy lạnh, hắn cố gắng tìm việc gì đó làm để bớt đi nỗi mong chờ trong lòng.
Chỉ một lát sau, Tiểu Mãn đã bước ra, chưa kịp mở miệng, cậu đã nói: “Thôi, con gà mái già làm thịt uổng công rồi.”
Nhìn cậu như chú thỏ cụp tai xuống, hắn bước tới nắm tay cậu, tuy biết kết quả nhưng vẫn hỏi: “Không có sao?”
Tần Tiểu Mãn thất vọng lắc đầu: “Chỉ là vào đông trời lạnh dễ buồn ngủ thôi.”
Đỗ Hành cũng có chút thất vọng, nhưng thấy Tiểu Mãn như vậy, hắn vẫn an ủi: “Con cái sau này rồi sẽ có, không sao, không vội.”
Tần Tiểu Mãn ôm lấy tay hắn, tựa vào vai hắn thở dài: “Về nhà thôi.”
Tuy không được như ý muốn, nhưng Đỗ Hành vẫn làm món ngon cho Tiểu Mãn, con cái quan trọng, nhưng phu lang càng quan trọng hơn, đầu đông Tiểu Mãn bị suy nhược là thật, nhà mình cũng đâu phải nghèo đến mức không ăn nổi thịt, cơ thể yếu thì phải tẩm bổ, tiếc tiền mà hại thân thì không đáng.
Vì thế, buổi tối hắn xào mề gà ăn cơm, hôm sau lại dùng củ cải tươi nấu canh tiết gà, mấy ngày nay không cho Tiểu Mãn ra đồng làm việc nặng.
Sắc mặt cậu đã tốt hơn trông thấy.
Đến phiên chợ, Đỗ Hành cùng Tần Tiểu Mãn vào huyện thành, định bán măng đông rồi mua vải may hai bộ quần áo đông.
Trên xe bò hơi lạnh, Tần Tiểu Mãn sợ lạnh, lúc ra khỏi nhà đã mặc ấm hơn mọi khi, còn quàng thêm chiếc khăn lông thỏ mà Đỗ Hành mua cho cậu năm ngoái, chùm kín đến tận cằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đỗ Hành đánh xe bò, kéo tay Tiểu Mãn đặt dưới nách mình để ủ ấm, hai người đi ra khỏi thôn.
“Đợi chút!”
Hai người vừa ra đường chính trong thôn thì có người gọi với, Đỗ Hành ghìm bò lại, thấy là Lý lão ngũ mới cưới và Tần Tiểu Trúc.
“Hai người cũng lên huyện thành à, cho chúng ta đi nhờ một đoạn được không?”
Đỗ Hành cười nói với Lý lão ngũ: “Lên xe đi.”
Lý lão ngũ như xách đứa trẻ, định bế Tần Tiểu Trúc lên xe bò, nhưng vừa mới bế lên đã bị Tần Tiểu Trúc trừng mắt, Lý lão ngũ bèn đổi thành dìu.
Lên xe xong, hai người ngồi ở đằng sau thùng xe, Tần Tiểu Trúc níu tay Lý lão ngũ, nép sát vào người hắn.
Lý lão ngũ cao to, che khuất gần hết người Tần Tiểu Trúc, cũng coi như che chắn được gió.
Tuy là vợ chồng son nhưng cũng chẳng nói năng gì, nhưng ai nhìn cũng thấy rất tình cảm.
Hai anh em họ vốn không ưa nhau, mỗi người rúc vào chồng mình, Lý lão ngũ và Đỗ Hành thì trò chuyện dăm câu ba chuyện.
“Nhà Lý ngũ ca hôm nay không dùng xe bò à?”
Lý lão ngũ nói: “Hai chiếc xe bò đều bị anh ta mướn đi chở hàng, vợ chồng ta tính ra ngoài thuê xe, thật may gặp được hai người.”
Đỗ Hành gật đầu, nhà địa chủ chắc đang bận thu hoạch vụ mùa, gia súc trong nhà dùng không xuể cũng là chuyện thường.
“Lên huyện thành dạo chơi hay làm việc gì à?”
“Mới cưới vợ, mấy năm nay nay đây mai đó cũng chẳng quản lý ruộng đồng gì, chắc cũng chả rõ ruộng đồng là gì, nên quyết định tiếp tục làm ăn buôn bán nhỏ.”
Lý lão ngũ nói: “Ta đã bàn bạc với nhà, tính mở cửa hàng buôn bán ở huyện thành, an cư lạc nghiệp, không chạy rong nữa, đông nhàn rảnh rỗi thì đi xem có cửa hàng nào vừa ý không.”
Nhà Lý lão ngũ có cơ nghiệp, không chỉ đất đai nhiều mà anh em cũng đông đảo, có thể nói là gia đình thịnh vượng.
Con cái đều có chí hướng, thời này mở cửa hàng buôn bán ở huyện thành là lối thoát không tồi.
Nghe chuyện, Đỗ Hành cũng không khỏi chạnh lòng, như nhà Lý lão ngũ, muốn mở cửa hàng buôn bán thì dễ như trở bàn tay, thứ nhất là có tiền, thứ hai là có quan hệ, những kẻ xấu cũng không dám gây chuyện.
Nhưng Đỗ Hành biết mình không thể dồn hết tâm sức vào kinh doanh, nhà lại ít người, quan tâm đến gia đình, lại còn phải đọc sách, lấy đâu ra thời gian mà lo nhiều việc như vậy.
Ngày thường buôn bán nhỏ kiếm thêm ít tiền thì được, nhưng không thể làm như Lý lão ngũ được.
Buôn bán hay con đường làm quan, hắn đã sớm chọn con đường thứ hai.
Hai người đang trò chuyện thì Tần Tiểu Trúc ló đầu nhìn Tần Tiểu Mãn, hình như đang muốn nói “Nhà ta giỏi giang thế nào, ngươi sao chẳng nói gì?”
Tần Tiểu Mãn nghe thấy hết, nhưng cậu lười đôi co với Tần Tiểu Trúc, nên không thèm lên tiếng.
“Hôm nay ngươi với Đỗ Hành lên thành làm gì? Bán măng đông hả?” Cuối cùng vẫn là Tần Tiểu Trúc lên tiếng trước.
“Mua vải may quần áo mùa đông, trượng phu ta năm sau phải thi hương.”