Xuyên Không Trở Thành Tên Què Ăn Bám

Chương 97



Đỗ Hành lấy đậu nành ngâm từ hôm qua ra, chuẩn bị dầu cải, định làm món đậu nành rang muối tiêu.

Đậu nành ngâm qua đêm đã ngấm nước, cho vào chảo dầu nóng, hạt đậu gặp nhiệt sẽ nổ lách tách, sau khi nở bung thì vớt ra, rang lại lần nữa, vớt ra là được món đậu nành giòn tan.

Đậu nành rang xong rắc thêm chút muối tinh, thế là đã có một món ăn vặt ngon lành.

Tần Tiểu Mãn ngửi thấy mùi thơm liền chạy vào bếp, thấy một bát nhỏ đậu nành rang muối tiêu, bèn tranh thủ lúc còn nóng bốc một nắm.

Đậu nành mới rang rất giòn, thơm hơn món đậu rang ở huyện thành nhiều.

Dầu cải rang khó mà không thơm, chỉ là hơi tốn dầu, nhưng nhà mình tự ép, không phải mua nên dùng cũng hào phóng hơn.

“Thơm thật đấy! Ta lấy rượu ra rồi mình cùng nhau ăn.”

Đỗ Hành mặc kệ cậu chàng, dạo này hắn đọc sách, Tiểu Mãn một mình ra đồng làm việc, hắn thấy tinh thần cậu không được tốt như trước, có vẻ mệt mỏi, chắc là làm việc quá sức.

Vì thế hắn làm chút món ăn vặt cho cậu.

Tần Tiểu Mãn đặt đĩa đậu nành lên bàn, xách theo ống trúc và giỏ đi lấy rượu, mở nắp vò rượu ra mới phát hiện rượu đã gần cạn đáy.

Cậu bĩu môi lầm bầm chửi “gã nghiện rượu”, câu này dĩ nhiên là nói những người trong thôn.

Ban ngày cậu toàn ở ngoài đồng hoặc trên núi, ít khi ở nhà, cứ tưởng không có ai mua rượu, ai ngờ mọi người đều đến mua vào ban ngày.

Mỗi lần chỉ rót một hai lạng, không ngờ nhanh chóng đã bán được hai vò rồi.



Đỗ Hành bưng bữa sáng đến, cười nói: “Hán tử trong thôn đều lén vợ lấy tiền riêng ra mua rượu, nên bán rất nhanh. Ta tính ủ thêm ít rượu nữa, kiếm thêm chút cũng tốt.”

Tần Tiểu Mãn gật đầu đồng ý, dù sao chỉ cần trong nhà có rượu thì sẽ không thiếu phần cậu.

Hai người ăn sáng xong, Tần Tiểu Mãn cầm một nắm đậu nành giòn rụm, vác cuốc, đeo giỏ tre lên núi đào măng đông.

Đỗ Hành dọn dẹp nhà cửa, cho gia súc ăn xong thì bưng chậu than vào phòng tiếp tục đọc sách.

Hôm nay đến cả Hổ Tử cũng không muốn ở nhà, cứ lẽo lẽo theo gót Tần Tiểu Mãn đòi lên núi. Trời lạnh, chó cũng sợ, thường ngày chỉ quanh quẩn dưới bếp không chịu đi đâu, hôm nay lại khác thường.

Lúc đầu, Tiểu Mãn không muốn mang nó theo, nhưng con ch.ó cứ lẽo đẽo bít bám, nghĩ trên núi vắng vẻ, Tiểu Mãn đành chiều theo nó.

Đỗ Hành ở trong phòng viết chưa được hai bài văn thì đã gần trưa, sương mù ngoài trời tan dần. Buổi trưa, Tiểu Mãn không về ăn cơm, hắn chuẩn bị ăn qua loa cho xong bữa.

Vừa vào bếp nhóm lửa, định lấy hai củ khoai lang bỏ vào bếp nướng, đợi Tiểu Mãn về ăn lót dạ thì nghe thấy tiếng chó sủa.

Hổ Tử vẫy đuôi chạy vào bếp, cọ cọ vào chân Đỗ Hành.

Đỗ Hành cúi xuống xoa đầu Hổ Tử, ướt sũng, từ ngoài chạy về thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng lẩm bẩm “Không phải ngươi đi cùng Tiểu Mãn lên núi sao? Sao lại một mình về rồi? Sợ lạnh hả?”

Con chó nhảy lên nhảy xuống, sủa vài tiếng rồi quay đầu chạy ra ngoài, chạy được vài bước lại quay đầu thấy Đỗ Hành đang nhóm lửa không đuổi kịp, vội vàng quay lại sủa thêm hai tiếng.

Đỗ Hành nhíu mày, thấy lạ bèn đứng dậy đi theo con ch.ó ra ngoài. “Dẫn ta đi đâu vậy?”

Con chó chạy nhanh, Đỗ Hành đuổi theo, một lát sau thì thấy Tiểu Mãn đang chậm chạp bước về. Cậu vác giỏ tre, bên trong chỉ có vài củ măng, cúi đầu, bước chân nặng nề.



Nhìn từ xa đã thấy tinh thần cậu không được tốt, cứ như sắp ngã quy đến nơi. Đỗ Hành giật mình, vội chạy đến đỡ cậu: “Sao vậy?”

Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành, lắc đầu: “Không biết có phải sáng uống rượu nhiều quá không, lên núi thấy hơi choáng váng, khó chịu, làm được một lúc là phải về.”

Đỗ Hành đưa tay sờ trán Tiểu Mãn, hơi ấm nhưng không nóng lắm: “Có phải bị bệnh rồi không? Trời trở lạnh, lúc nóng lúc lạnh, chắc là thân thể không chịu được hơi suy nhược. Đừng làm gì nữa, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”

Tần Tiểu Mãn không cãi lại, quả thật thấy tay chân rã rời, bèn dựa vào Đỗ Hành cùng nhau về nhà.

Đỗ Hành dìu Tiểu Mãn vào nhà nghỉ ngơi, lấy nước nóng đến cho cậu ngâm chân, sau đó đỡ cậu lên giường.

Buổi sáng rõ ràng ngủ dậy rồi, giờ ngâm chân ấm áp, chui vào trong chăn ấm một lát lại thấy buồn ngủ, nhưng vẫn hơi lo lắng, liền nắm lấy vạt áo Đỗ Hành: “Tướng công, ta… ta không phải sắp c.h.ế.t đấy chứ?”

“Nói linh tinh cái gì vậy, tự dưng sao lại c.h.ế.t được, đệ còn trẻ mà.”

Đỗ Hành nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Mãn: “Nào, vào đông người ta thường hay mệt mỏi, người ăn ngũ cốc thì có tam tai lục họa là chuyện thường tình. Nếu đệ cứ suy nghĩ tiêu cực thì sẽ càng dễ sinh bệnh.”

“Đệ cứ ngủ một giấc đi, nếu tỉnh dậy vẫn thấy không khỏe thì ta sẽ đi mời đại phu đến, được không?”

Tần Tiểu Mãn ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy tay Đỗ Hành: “Vậy chàng đừng đi đâu nhé, ta tỉnh dậy không thấy chàng đâu thì sợ lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Được, ta sẽ ở nhà.”

Đỗ Hành ngồi bên giường một lúc, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cậu, lòng dạ không yên, đợi đến khi cậu thở đều, hắn mới nhẹ nhàng buông tay cậu ra, đắp lại chăn.

Hắn thấy có điều gì đó lạ thường, Tiểu Mãn vẫn luôn khỏe mạnh, ngày thường hoạt động rất nhiều, cũng đâu có bị nóng bị lạnh gì, sao tự dưng lại suy nhược như vậy.



Nhưng người ta sắp bệnh thì thường có những dấu hiệu như vậy, nghỉ ngơi một lát rồi bệnh sẽ bộc phát ra, đến lúc đó sẽ biết được là do trái gió trở trời hay không.

Nếu không phải, thì… Đỗ Hành nhíu mày, chẳng lẽ là…

Hai người thành thân cũng gần một năm, lúc mới cưới rất mặn nồng, trước giờ cũng không kiêng khem gì.

Nhưng mùa gặt thì bận rộn hơn so với trước, nhưng chung quy vẫn có, biết đâu đúng như hắn nghĩ.

Nghe người trong thôn nói tiểu ca khó mà nhận ra mình có thai, phản ứng cũng không dữ dội như nữ tử, chính vì vậy mà tiểu ca nhi mang thai lần đầu rất dễ bị sảy thai.

Do bản thân thiếu kinh nghiệm, lại không dễ dàng phát hiện nên không biết cách giữ gìn, làm việc nặng nhọc quá sức, hoặc té ngã bị thương mới biết.

Đỗ Hành càng nghĩ càng thấy lo lắng, lại cảm thấy những biểu hiện của Tiểu Mãn rất giống trường hợp này, trong lòng vừa lo vừa có chút mong chờ.

Hổ Tử lon ton trong phòng, Đỗ Hành gọi nó ra ngoài, ném cho nó một củ khoai lang nướng, thấy có đồ ăn, con ch.ó vẫy đuôi như cái quạt.

“Ăn đi, hôm nay ngươi làm tốt lắm.”

Đỗ Hành đứng dậy vào bếp, trưa nay Tiểu Mãn về nhà thì vẫn phải làm đồ ăn, hai người cùng ăn.

Nghĩ Tiểu Mãn có thể đã có con, hắn nhìn con gà mái trong sân.

Con gà mái lông vàng đã lâu không đẻ trứng, nhốt lâu cũng không thấy đẻ, cũng nên cải thiện bữa ăn một chút.

Không lâu sau đã hứng được một bát tiết gà, trong nồi có sắn nước nên càng tiện, con gà nhanh chóng bị vặt trụi lông, nằm gọn trong chậu.

Đỗ Hành thu lông gà lại, m.ổ b.ụ.n.g gà, gà mái già có hai miếng mỡ dày ở bụng, nấu canh hay xào rau đều rất thơm.

Lấy mề gà ra, lấy thêm ớt cay và gừng ngâm trong hũ dưa muối ra xào một đĩa mề gà giòn sần sật, ăn với cơm thì ngon tuyệt.



Một con gà ít nhất có thể làm ba món, tiết gà nấu canh, mề gà xào, còn thịt gà thì hầm canh là bổ dưỡng và thơm ngon nhất.

Không vội làm hết ba món cùng lúc, Đỗ Hành hầm gà trước.

Mấy củ măng đông mà Tiểu Mãn mang về kỳ thật có thể hầm gà, canh hầm ra rất ngọt, nhưng nghĩ đến việc bồi bổ cơ thể, hắn lại thấy không đủ bổ.

Lấy thêm đảng sâm, đương quy và câu kỷ tử đã phơi khô trên núi, hắn định dùng thảo dược để hầm gà mái, muốn tận dụng hết công hiệu của nó.

Tiểu Mãn tỉnh dậy thì đã xế chiều, cậu không biết chính xác là mấy giờ, nhưng nhìn qua cửa sổ thấy trời cũng biết giờ không còn sớm nữa.

Tuy quyến luyến chăn ấm nhưng vẫn phải dậy, ngủ một giấc thấy tinh thần khá hơn, vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thịt gà, ra ngoài thấy Đỗ Hành đang cho kỷ tử vào nồi, nếu không thì cậu đã tưởng khứu giác của mình có vấn đề rồi.

“Ta ngủ quên đến ăn Tết rồi sao! Sao chàng lại hầm canh gà thế!”

Đỗ Hành thấy cậu dậy liền vội vàng dìu cậu ngồi xuống bếp, múc một bát canh gà đưa cho cậu.

Nhìn bát canh gà nóng hổi thơm phức, bên trong còn có hai loại thảo dược, Tiểu Mãn tuy thèm nhưng trong lòng lại càng thêm lo lắng bất an.

Cậu mặt mày đau khổ: “Chàng nói thật đi, ta… ta không phải sắp… sắp…”

“Nói bậy bạ gì thế, ta thấy đệ hơi yếu, con gà mái này cũng lâu rồi không đẻ trứng, nhân lúc đầu đông làm thịt cho đệ bồi bổ, yên tâm mà ăn đi.”

Tần Tiểu Mãn mím môi, thận trọng đỡ lấy bát canh, húp một miếng, vị ngọt đậm đà của canh gà tạm thời xua tan nỗi lo lắng trong lòng cậu.

Đỗ Hành nhìn cậu ăn ngon lành cũng mỉm cười, hắn dùng đũa thử gà, thấy chín rồi, vớt một cái đùi gà để riêng cho Tiểu Mãn bỏ vào bát cậu.

Nhìn cậu ăn vài miếng, hắn mới dè dặt nói: “Ta thấy dạo này đệ ngủ nhiều hơn, người cũng khác với trước, ta đang nghĩ… có phải… có bảo bảo rồi không?”

Tần Tiểu Mãn đang ngon miệng gặm đùi gà, nghe vậy thì miếng thịt trong miệng bỗng nhiên mất hết cả vị: “Thật… thật sao?”



Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, Đỗ Hành bất đắc dĩ cười: “Ta đâu phải đại phu, ta cũng không biết chắc, hay là mình mời Thôi đại phu đến xem?”

Tần Tiểu Mãn nghe vậy thì lại do dự, hơi sợ Thôi đại phu bắt mạch ra bệnh gì nan y, nhưng giấu bệnh tránh thầy cũng không phải chuyện tốt, mà cậu cũng rất muốn biết mình có thai hay không, bèn nói: “Cơm nước xong rồi hãy đi.”

Đỗ Hành thấy cậu đồng ý thì mỉm cười, xoa đầu cậu: “Được.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com