Thấy trong nhà có người, người đàn ông cầm đầu phe phẩy chiếc quạt xếp, miếng ngọc bội trên eo đung đưa: “Nghe nói căn nhà này là của lão lang y, dẫn ta đi xem thử.”
Mặc dù thái độ của người kia không mấy thiện cảm, nhưng lão lang y vẫn lịch sự nói câu “mời”, rồi bảo Tần Tiểu Mãn cứ tự nhiên.
Tần Tiểu Mãn thấy người kia khí thế không nhỏ, cậu cũng không vội đi, gọi Đại Tráng đi cùng, muốn xem người khác kiểm tra nhà cửa như thế nào.
Người đàn ông vừa phe phẩy quạt, vừa quan sát xung quanh, ra vào đóng cửa ầm ầm, thỉnh thoảng còn dùng chân đá vào ngưỡng cửa: “Mấy cây cột ở đại sảnh này là gỗ gì?”
“Lúc xây nhà, ta dùng gỗ thông.”
“Gỗ thông á?” Người đàn ông lắc đầu: “Đại sảnh là nơi tiếp khách, dùng gỗ thông có vẻ hơi xoàng xĩnh. Ít nhất cũng phải là gỗ lê vàng chứ.”
Hắn lại ngẩng đầu lên: “Ngói trên mái nhà cũng mọc rêu rồi, cũ kỹ quá.”
Bị chê bai như vậy, sắc mặt lão lang y cũng không được tốt lắm: “Dù sao đây cũng không phải nhà mới xây, nhà nào mà chẳng có chút rêu mốc trên mái.”
Tần Tiểu Mãn lắc đầu, cảm thấy người này không giống như đến mua nhà, mà giống như đến phá đám.
Thấy đi xem nhà với người như vậy không may mắn, Tần Tiểu Mãn bèn không xem nữa.
“Người đó là ai vậy?”
Cậu vừa quay người đi thì người đàn ông kia như nhìn thấy cậu. “Là khách đến xem nhà.”
Ai ngờ người đàn ông kia lại cười khẩy: “Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác lươn kia mà mua được nhà sao? Lão lang y này cũng tốt bụng thật, mèo mả gà đồng gì cũng cho vào.”
“Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy, ta có mua hay không thì liên quan gì đến ngươi.”
Tần Tiểu Mãn dừng bước, cau mày đáp trả.
“Ngươi là ai, dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi có biết ta là ai không?” Tên gã sai vặt hay người hầu đi theo hét lớn: “Đây là Vương tú tài!”
Tần Tiểu Mãn cảm thấy bực bội, nhà cậu cũng có tú tài, nhưng cũng không vênh váo tự đắc như thể mình là hoàng đế.
Cậu thấy thật sự xui xẻo, bèn nói với Trương lão lang y: “Chúng tôi xin phép cáo từ trước.”
“Này! Gã nhà quê kia, vô lễ! Cả tú tài mà cũng không biết!”
Trương lão lang y rất khó chịu với người đến xem nhà, nhân phẩm như vậy, cho dù nhẫn nhịn bán nhà cho hắn, sau này chắc chắn cũng sẽ tìm đến gây sự.
Nhưng lại ngại người kia cũng là tú tài, không dám đắc tội, nên chỉ khéo léo từ chối: “Vương tú tài, căn nhà này đã có người đặt mua rồi.”
Vương tú tài trố mắt, lắc đầu nói với Trương lão lang y: “Chẳng lẽ ông định nói là tên kia đặt cọc sao! Gã nhà quê đó mà có tiền mua nhà?”
Trương lão lang y nói: “Đó là phu lang nhà Đỗ tú tài, hiện đang tham gia kỳ thi Hương.”
Vương tú tài nghe xong hơi sửng sốt, sau đó cảm thấy phẫn uất: “Hắn trả bao nhiêu? Ta có thể thêm!”
Trương lão lang y nhắm mắt nói: “Bốn trăm lượng.”
“Căn nhà ọp ẹp này mà đáng giá bốn trăm lượng á?! Đừng hòng lừa ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trương lão lang y nói: “Vương tú tài cứ thử đi hỏi giá nhà đất ở khu vực Phúc Tích hạng này xem.”
Vương tú tài nghiến răng: “Vậy ta trả bốn trăm hai mươi lượng!”
Nói xong, hắn lấy ra hai mươi lượng bạc: “Đây là tiền đặt cọc, căn nhà này ta mua rồi!”
Trương lão lang y hoảng hốt: “Vương tú tài, ta đã hứa với nhà Đỗ tú tài rồi, cướp đồ của người khác e là không hay đâu!”
Vương tú tài không nói gì, mấy tên gã sai vặt bặm trợn đứng khoanh tay tiến lại gần Trương lão lang y: “Tú tài nhà ta đã ưng căn nhà này là phúc phận của ông rồi, đừng nói nhiều nữa, tên họ Đỗ kia không phục thì cứ việc đến tìm!”
Nói xong, bọn chúng hùng hổ bỏ đi.
Trương lão lang y tức giận đ.ấ.m ngực, sao lại đụng phải loại thư sinh côn đồ này chứ, giờ phải làm sao đây!
“Chủ tử, người mua kia cũng là tú tài, chúng ta cướp nhà như vậy, liệu có…”
Vương tú tài trừng mắt nhìn tên gã sai vặt: “Đều là tú tài cả, còn phân biệt ai lớn ai nhỏ nữa à? Nhìn phu lang của hắn thì có vẻ cũng chỉ là một tên tú tài nghèo kiết xác, có gì phải sợ.”
“Nghe nói hắn đã đi thi Hương rồi, chỉ sợ…”
Nghe vậy, Vương tú tài đạp thẳng vào m.ô.n.g tên gã sai vặt: “Ngươi tưởng thi Hương dễ đậu lắm à? Đi thi là thành cử nhân rồi chắc? Vậy thì thiên hạ này toàn là hương thân, cử nhân cả rồi!”
Tên gã sai vặt ôm đầu co rúm: “Vâng, vâng.”
Giải thích chút chỗ mấy kỳ thi:
Thi Hương:
Thi Hương là kỳ thi tại bản quán, được tổ chức ba năm một lần.
Trước khi thi Hương, sinh viên ở các trường phủ, huyện sẽ được dự một kỳ túc khảo để xác định khả năng. Kết quả của kỳ thi chia làm sáu bậc, từ bậc một đến bậc bốn mới được phép dự thi Hương. Riêng cống sinh và giám sinh của Quốc tử giám (cơ quan đào tạo giáo dục cấp trung ương tại các nước Á Đông thời phong kiến Nho giáo) thì đương nhiên được dự thi Hương, không cần túc khảo. Người tham gia thi Hương gọi là Tú tài.
Danh sách những người thi đỗ ở kì thi Hương được chia làm hai bảng: chính bảng và phó bảng. Loại đỗ lấy thêm được ghi tên phó bảng; còn những người trúng cách (đỗ chính thức) thì tên ghi ở chính bảng. Người đỗ đạt gọi là Hương cống hay Cử nhân, người đứng đầu là Giải nguyên.
Thi Hội:
Kỳ thi tiếp theo là thi Hội, gom vài tỉnh lại thành một trường cho sĩ tử tiện đi lại, các thủ tục dự thi, chi tiết chấm thi… tương tự thi Hương.
Danh sách người thi đỗ được yết bảng vào rằm tháng 4 là mùa hoa hạnh nở nên còn được gọi là hạnh bảng. Người thi đỗ gọi là Cống sĩ, người đỗ đầu gọi là Hội nguyên.
Thi Điện:
Kỳ thi cuối cùng – kỳ thi cao nhất là thi Điện, được tổ chức ở kinh kỳ, những người có tên trong hạnh bảng đều được phép dự thi.
Địa điểm thi Điện thường có bàn viết cho thí sinh, không phải dựng lều chõng như các kỳ thi Hương, thi Hội. Đề thi thường về thời sự chính trị (lễ, hình, nông, công, tài chính,…), bài thi viết khoảng 1000 chữ, nộp trong ngày. Mười bài tốt nhất được các quan duyệt quyển trình lên Hoàng đế, chính tay nhà vua chấm điểm và xếp thứ bậc.
Người đỗ đạt được gọi Tiến sĩ, ba người đứng cao nhất trong lần lượt là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, tất cả đều được bổ làm quan tùy năng lực.
Những trường hợp từ khước về quê vẫn rất được kính trọng, có rất đông học trò theo học. Người trượt vẫn có thể được bổ làm chức dịch ở địa phương.