Bốn người ngồi vây quanh, trên mặt đều là nụ cười không thể che giấu.
Cuộc sống ngày càng có hy vọng, nhà lớn đã xây xong, việc làm ăn cũng coi như hồng phát.
“Diệp thúc, Diệp thẩm, ta kính hai người một ly.”
Hạ Tranh bưng vò rượu lên, rót đầy chén rượu trước mặt hai người, rồi nâng chén của mình lên.
“Giờ thì căn nhà này cũng coi như đã xây xong, đợi thêm mươi bữa nửa tháng sắm sửa đủ đồ đạc, là có thể dọn vào ở được rồi.”
“Diệp thúc, Diệp thẩm, ta muốn mời người mai mối đến nhà, tranh thủ trước tháng bảy, cuối tháng sáu này mau chóng làm hôn sự giữa ta và Béo Nha. Ngày hai mươi tám tháng sáu là ngày lành. Sau khi thành thân, chúng ta cũng có thể cùng dọn vào nhà mới ở, coi như danh chính ngôn thuận. Mong Diệp thúc, Diệp thẩm ưng thuận.”
Vừa nói, chàng vừa ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Diệp Thiết Ngưu và Tống Vãn Nương vô cùng hài lòng với chàng rể này. Chỉ là vừa nhắc đến việc con gái phải xuất giá, trong lòng lại vô thức dâng lên nỗi lưu luyến.
“Tranh nhi, nay đã qua nửa tháng sáu rồi, chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa, liệu có quá vội vàng không?”
Tống Vãn Nương nghĩ bụng, nhà nàng còn chưa chuẩn bị gì cả.
“Không đâu, nay trời nóng bức đến lạ thường, Diệp thẩm nhìn xem những ruộng đồng, kể cả đất hoang cũng nứt nẻ đến mức nào rồi! Hai hôm nay ta đi tiệm lương thực mua gạo, lúa, ngô mỗi cân đều tăng hai văn tiền, bột mì trắng và gạo trắng mỗi cân đều tăng ba văn tiền. Dầu ăn thì càng đắt thêm năm văn tiền.”
“Chủ tiệm còn nói giá cả này sẽ còn tăng nữa. Ta nghĩ nhanh chóng làm hôn sự giữa ta và Béo Nha, chúng ta cũng có thể mau chóng đào hầm chứa trong nhà để tích trữ lương thực. Còn chưa biết nạn hạn hán này sẽ kéo dài đến khi nào, mùa đông lại sẽ ra cảnh tượng gì nữa.”
Lời nói của Hạ Tranh cũng đúng vào tâm can của Diệp Thiết Ngưu. Hắn đương nhiên biết cuộc sống năm nay không dễ dàng gì, những năm trước vào thời điểm này mầm ngô trong ruộng đều đã cao lắm rồi, giờ đây từng cây đều vàng úa, khô héo.
Nếu không mưa nữa, chỉ dựa vào việc người dân xuống sông gánh nước tưới ruộng, thì số lương thực thu hoạch được còn chưa biết có đủ nộp thuế hay không.
Đến lúc đó, lương thực chắc chắn sẽ đắt cắt cổ, tranh thủ bây giờ còn chưa đắt đến mức quá đáng, là nên sớm tích trữ thêm lương thực.
“Được, vậy cứ theo ngày ngươi nói, làm hôn sự cho hai đứa. Ngày mai ta sẽ đi đào hầm chứa.”
“Đa tạ Diệp thúc, Diệp thẩm thành toàn. Đợi ngày mai làm xong việc buôn bán, ta sẽ đến tiệm đồ gỗ trên trấn mua ít bàn ghế, giường, tủ gì đó. Tuy rằng đồ trên trấn có đắt hơn một chút, nhưng những đồ gia dụng đó đều được làm rất tốt, chúng ta đang cần dùng gấp nên cũng không bận tâm nhiều.”
Hạ Tranh vừa nghĩ đến việc mười mấy ngày nữa là có thể cưới Béo Nha về nhà, chàng mừng rỡ khôn xiết.
Sau này chàng có cha mẹ, có vợ, còn có con, không còn là kẻ cô độc một mình nữa. Chàng thậm chí không dám nghĩ một cuộc sống tốt đẹp như vậy đều là của chàng.
Bốn người ăn uống no say, lại trò chuyện thêm một lúc lâu. Đến khi đêm khuya rồi, Hạ Tranh mới hài lòng rời đi.
Trở về nhà đại bá, nằm trên chiếc giường ván gỗ cũ kỹ của mình, chàng hưng phấn trằn trọc mãi không ngủ được.
Vừa chợp mắt một lát, mở mắt ra ngoài trời đã lờ mờ sáng, chàng đứng dậy mặc quần áo rồi ra bờ sông. Đi dọc đường, chàng phát hiện bờ sông vốn yên tĩnh giờ đây có không ít người, ai nấy đều dùng thùng gỗ, vò sành các thứ để gánh nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn xuống sông, so với mực nước ngày hôm qua, hôm nay lại giảm đi không ít. So với những năm trước, giờ đây mực nước chỉ còn một nửa.
Trong lòng chàng không khỏi dấy lên một tia lo lắng, nếu trời cứ nóng bức thế này, mỗi nhà mỗi ngày đều phải gánh nước từ sông, không đầy một tháng nữa, e rằng con sông này cũng sẽ khô cạn.
Xem ra việc buôn bán này cũng không làm được bao lâu nữa.
Không lâu sau, Nhị Trụ, Tam Cẩu, Ngũ Mao và vài người nữa cũng đến bờ sông. Bốn người cùng nhau kéo hết những chiếc lồng đặt dưới nước đã thả từ hôm qua lên.
Động tĩnh lớn như vậy đã thu hút không ít người lén lút quan sát.
Đây đều là thịt cá cả! Nhiều như vậy, ai mà chẳng thèm muốn.
Những người có đầu óc lanh lợi liền nghĩ bụng, lát nữa về nhà cũng sẽ đặt vài chiếc lồng xuống sông, bất kể bắt được bao nhiêu, cũng có thể cho người nhà được ăn chút mặn.
Cá tôm trong lồng ngày càng ít, giờ đây hai mươi chiếc lồng thả xuống, còn không bằng số cá tôm bắt được từ mười chiếc lồng mấy hôm trước.
“Sao ngày càng ít thế này? Vốn đã không đủ bán. Cứ thế này thì việc buôn bán chẳng làm nổi nữa!”
Nhị Trụ vừa xách lồng vừa lẩm bẩm.
“Chúng ta đi theo Tranh ca, bây giờ còn có bạc để kiếm đã là may mắn lắm rồi. Nghe nói những người vác bao lớn trên trấn đã không còn việc làm nữa. Sớm đã về thôn rồi. Thời tiết nóng bức như vậy, những thuyền hàng qua lại cũng giảm đi rất nhiều.”
“Tỷ ba của ta không phải gả sang trấn bên cạnh sao, hôm qua nàng ấy dẫn cháu ngoại về nhà mẹ đẻ nói, giếng nước ở chỗ họ đã khô cạn rồi, muốn uống nước, hoặc là phải đi rất xa ra sông gánh, hoặc là phải đi sang những nơi khác có giếng nước lấy. Phải xếp hàng rất lâu!”
Ngũ Mao vừa dứt lời, mọi người lại thở dài than vãn. Chuyện của ông trời, ai mà quản được.
Đến nhà họ Diệp, mấy người quen thuộc bắt đầu mổ cá. Hạ Tranh thấy trong chum nước không còn nhiều nước, liền vác đòn gánh chuẩn bị đi giếng đầu thôn phía đông gánh nước.
Vì việc buôn bán đồ ăn cần dùng nhiều nước, chàng mỗi ngày đều phải gánh đầy một chum nước.
Mèo Dịch Truyện
Vừa đến bờ giếng đầu thôn phía đông, chàng đã thấy không ít người trong thôn tụ tập ở đó, trưởng thôn Chu Võ cũng có mặt. Sắc mặt lão lại không mấy vui vẻ.
“Trưởng thôn, thế này thì sao đây? Cái giếng này cả thôn ta đã dùng gần trăm năm rồi, chưa bao giờ xảy ra chuyện này, giờ hết nước rồi, sau này biết làm sao?”
“Còn có thể làm sao? Chỉ có thể đi xa hơn một chút, đến giếng ở đầu thôn phía tây gánh nước. Hiện giờ thời tiết ngày càng nóng. Nước sông cũng cạn đi một nửa rồi. Mọi người ai nấy dùng nước cũng nên tiết kiệm một chút. Vẫn chưa biết trận hạn hán này sẽ kéo dài đến bao giờ.”
Chu Võ cũng cảm thấy đây không phải điềm lành. Giếng cổ trăm năm cũng đã khô cạn, nếu không có nước, cuộc sống sau này biết làm sao?
Hạ Tranh vừa nghe giếng khô cạn hết nước, liền vác đòn gánh vội vã đi về phía đầu thôn phía tây. Dù sao thì cũng phải làm ra món ăn hôm nay đã.
Cùng lắm ngày mai họ sẽ chuyển đến làm ở nhà mới, còn tiện hơn nhiều.
May mắn thay, gần đây trời hạn hán, chàng đã bỏ nhiều tiền hơn để đào sâu cái giếng của mình. Cái giếng ở sân sau của chàng sâu hơn cái giếng cổ trăm năm trong thôn nhiều, nghĩ bụng sau này hẳn là sẽ không thiếu nước.
Khi chàng đến bên giếng ở đầu thôn phía tây, xung quanh cũng có không ít người tụ tập, ai nấy đều than vãn không ngớt.
“Trời ơi, nước gánh lên hôm qua đã đục lắm rồi, ai ngờ hôm nay lại không còn một chút nước nào, cuộc sống sau này biết làm sao đây?”
“Ai nói không phải, nhà ta hôm qua cũng là đi ra bờ sông gánh nước về. Haizz, đừng nói nữa, mau đi ra bờ sông gánh thêm chút nước đi, nói không chừng mấy ngày nữa ngay cả nước sông cũng khô cạn mất, ông trời này là không muốn cho dân chúng ta đường sống nữa rồi.”