Lần đầu ra mắt đã thành công vang dội, bán có giới hạn, hết là thôi, đúng như Thịnh Kiều đã dự đoán, khơi gợi mạnh mẽ khẩu vị của các thực khách, mấy ngày liên tục tốc độ bán hết càng lúc càng nhanh, sáng sớm đã có không ít người đứng đợi trong gió lạnh, chỉ sợ đến muộn không mua được, xe đẩy ra ngoài căn bản không cần rao hàng đã phải bắt đầu bận rộn.
Việc làm ăn tốt hơn dự kiến, Thịnh Kiều thực sự không xuể, dứt khoát đồng ý yêu cầu của Thịnh Nguyên, mỗi ngày đệ giúp tỷ bán gần hết, rồi mới vội vàng chạy đến trường học ở phía Tây thành.
Thịnh Liêm thì ở nhà phụ trách ôm hũ tiền đếm.
Hôm đó, hai huynh muội sớm dọn hàng quay về, Lưu đại nương đã ra đón, mặt đầy vẻ tò mò buôn chuyện và tức giận.
“Kiều nha đầu, ta nói con nghe này, ở cuối phố cũng mở một quầy hàng y chang con đó, gọi là tiệm bánh điểm tâm Trương Ký, xe đẩy cũng giống hệt xe con, bán đồ cũng y chang, cũng làm ngay khi mua, ta đặc biệt dừng lại xem một lúc lâu rồi, việc làm ăn cũng rất tốt, nghe nói hắn còn làm cả ngày nữa, đúng là đồ bắt chước!”
Thịnh Kiều thần sắc như thường cười nói: “Đều là làm ăn mà, chung quy cũng có cái giống nhau, trên phố này có đến hơn mười mấy cái tiệm bánh bao bánh nướng đó, cũng không thể nói người ta học theo con được, không sao, con bán là bán tay nghề và cách nêm nếm gia vị của con, cái này hắn con chắc chắn không giống được đâu, đa tạ người đã đến nhắc nhở ta nhé.”
“Ai chà, có vài người lưỡi rất tinh, nếm một cái là biết nhân gì ngay, dù sao con cũng phải cẩn thận một chút đó.”
“Được, con sẽ cẩn thận, đại nương, lát nữa con làm một món ăn mới, mang đến biếu người và Lưu thúc nếm thử.”
Cứ dăm bữa nửa tháng nàng lại biếu bà chủ nhà này chút đồ ăn, không tốn mấy tiền nhưng hiệu quả lại rất tốt, ít nhất thì những người ở vài con hẻm gần đây đều biết tiệm bánh điểm tâm của nàng, đến ủng hộ cũng không ít.
Lưu đại nương mày nở mặt mày, “Ai, khách khí làm gì chứ, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lão gia nhà ta bị con làm cho lưỡi thành khó tính rồi, cả ngày cứ cằn nhằn cơm canh ta làm không có mùi vị, thật là đáng đòn.”
“Ha ha, ngài và Lưu thúc tình cảm thật tốt.”
“Ai chà, đã là lão phuphuj rồi tốt đẹp gì chứ, bớt chọc tức ta một chút là A Di Đà Phật rồi…”
Nói cười một lúc, hai huynh muội mới quay về gian nhà sau.
Thịnh Liêm đang đan nia, trên đầu gối đắp tấm chăn đệm dày mới tinh, những tấm chăn cũ đều được dùng để lót giường, trong phòng mở hé nửa cửa sổ để thông gió, trong lò than đang cháy những cục than củi, ấm áp.
“Về rồi đó à, mau lại đây ngồi sưởi tay, uống chén nước ấm cho người khỏi lạnh.”
Thịnh Nguyên như thường lệ đưa túi vải nặng trịch cho phụ thân, rồi ngồi xuống dùng que gỗ gẩy gẩy than củi.
“Hôm nay trời lạnh đặc biệt, đệ nghỉ ngơi đi, đừng để tay bị cóng.”
“Cóng nỗi gì, ấm áp lắm.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Thịnh Liêm cười ha ha trải túi vải ra, “Mấy hôm nay ta cảm thấy thân thể tốt lên nhiều, toàn thân tràn trề sức lực, mắt cá chân cũng cử động được rồi kìa.”
“Thật sao?”
Thịnh Nguyên vội vàng đứng dậy đi đến mép giường, cúi người sờ chân Cha, “Phương pháp ngâm chân của Kiều Kiều quả nhiên hữu dụng, hôm trước ngón chân của đệ mới chỉ nhúc nhích được vài cái, hôm nay mắt cá chân cũng cử động được rồi!”
“Chứ còn gì nữa, ngày trước cứ thấy hai chân lạnh buốt, đêm đến lại ê ẩm khó chịu, mấy hôm nay ta ngủ một giấc đến sáng mà chẳng tỉnh lấy một lần, toàn thân ấm áp, không biết dễ chịu đến nhường nào.”
“Tốt quá rồi, Kiều Kiều nói không sai, chân ta chắc chắn sẽ khỏi.”
Thịnh Liêm tủm tỉm nhìn nữ nhi bước vào, “Đúng vậy, bây giờ lời của nữ nhi ta không sai được đâu, Kiều Kiều, mau lại đây ngồi xuống, có lạnh không?”
“Ca, huynh mau đi học đi, đừng chậm trễ.”
“Ừm.”
Thịnh Nguyên quay vào nhà cầm túi sách rồi vội vã ra ngoài.
Thịnh Kiều ngồi xuống uống một ngụm nước ấm, cười nói: “Cha, cha cứ nghe lời là được, mỗi ngày giúp con đếm tiền, khỏe mạnh bình an, con vui rồi.”
“Hì hì, được, đệ nhất định sẽ khỏe mạnh bình an, ta còn muốn nhìn các con thành gia lập thất nữa chứ.”
“Cha, vừa rồi ta có hỏi ông chủ tiệm cầm đồ, ông ấy nói ở Tây Nhai có một đại phu chuyên trị xương cốt, lát nữa ăn trưa xong ta sẽ đưa cha đến đó khám thử.”
Thịnh Liêm sững sờ, “Nhưng đệ cảm thấy cách ngâm chân của con rất tốt mà, bây giờ cổ chân đều cử động được rồi, vậy tiếp theo bắp chân và đầu gối hẳn cũng sẽ khỏi chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không giống nhau đâu.”
Thịnh Kiều đặt chén xuống lắc đầu, “Xương bánh chè của cha đã bị lệch khớp rồi, nếu không nắn lại thì không thể chữa khỏi tận gốc. Đệ không muốn đứng dậy giúp ta bày hàng sao, chúng ta cứ đi xem có cách nào không. Cha vừa mới nói là sẽ nghe lời con mà.”
“…Được rồi, vậy thì đi xem thử.”
“Vâng, đây mới là cha tốt của con chứ. Hôm qua có người đặt ba mươi cái bánh bao nhân thịt, hôm nay tiền sẽ nhiều hơn một chút, cha cứ từ từ đếm, con đi nhà Lưu thúc đằng trước mượn một chiếc xe đẩy.”
“Được.”
…Y quán Tây Nhai.
Lão gia tử sờ nắn kỹ lưỡng một lúc lâu mới dừng tay, ngồi trở lại, giọng điệu có chút tiếc nuối.
“Chân của ngươi vốn bị thương không nặng, chỉ là xương bị chèn ép dẫn đến lệch khớp làm tổn thương gân mà thôi. Nếu lúc đó sớm nắn xương đắp t.h.u.ố.c một hai tháng là đã khỏi rồi, chỉ tiếc nhiều năm trôi qua, xương và gân bị lệch khớp đã mọc liền chắc chắn, rất khó để nắn về vị trí cũ được nữa.”
Thịnh Liêm sững sờ, mặt đầy thất vọng và buồn bã, Thịnh Kiều lại đăm chiêu suy nghĩ.
“Đại phu, bà con hàng xóm đều nói người là lão thần tiên, bất kể bệnh nhân gãy tay gãy chân người đều có thể chữa khỏi. Người không có cách nào khác để chữa khỏi chân cha của tiểu nữ sao?”
“Ôi, cô nương, đại phu nào lại không muốn chữa khỏi tất cả bệnh tình chứ. Chỉ là chân cha của ngươi đã để quá lâu, xương cốt đã mọc liền rồi, quả thực không có cách nào để nắn xương được nữa.”
“Vậy nếu, chân cha của tiểu nữ lại một lần nữa bị gãy xương thì sao?”
Lão gia tử sững sờ, Thịnh Liêm cũng lộ vẻ nghi hoặc.
“Lại một lần nữa gãy xương? Ý con là sao?”
Thịnh Kiều cân nhắc nói: “Con nhớ hồi nhỏ ở làng có một lão nhân, những năm đầu không cẩn thận bị trật chân, cũng không nắn xương được, để mấy năm thì cái chân đó bị tật. Sau đó có một hôm ông ấy lên núi hái t.h.u.ố.c bị ngã, làm gãy cái chân tật đó. Đại phu liền nối xương lại cho ông ấy, mấy tháng sau lão nhân ấy dưỡng thương xong đi lại dưới đất, lại phát hiện cái chân đó không còn bị tật nữa…”
“……”
Thịnh Liêm mơ hồ không hiểu.
Lão gia tử trầm tư rất lâu mới lên tiếng, “Chắc là khi ông ta ngã vừa đúng lúc đã làm gãy đúng chỗ xương đó, sau khi nắn lại thì ngược lại đã mọc lành lặn trở lại…”
Thịnh Kiều mím môi rũ mắt, thở dài một tiếng thật dài.
“Nương thân tiểu nữ mất sớm, không lâu sau Cha tiểu nữ bị gãy chân. Tiểu nữ và ca ca còn nhỏ, trong nhà không có tiền chữa bệnh cho đệ, nên mới kéo dài đến tận bây giờ. Cha tiểu nữ vì cái chân này mà không làm việc được, cả ngày u uất sinh bệnh, luôn cảm thấy có lỗi với hai huynh muội chúng tiểu nữ, luôn nói liên lụy con cái…”
“Đại phu, người là lão thần tiên, xin người hãy rủ lòng thương, bất kể là cách nào cũng được, chỉ cần có thể giúp Cha tiểu nữ khỏe lại, gia đình chúng tiểu nữ mới có thể sống sót…”