“Huynh mau vào nghỉ ngơi giây lát đi, để ta lo liệu.” Lâm Thu Quả thu hồi tâm tư, một tay nhận lấy chiếc bát sứ còn đang bốc hơi nghi ngút từ tay Lâm Nhị Cẩu, nhanh nhẹn sải bước tiến về phía nhà bếp.
Lâm Nhị Cẩu cũng không đi nghỉ, lại quay người đi thu dọn những bát đĩa đã ăn xong của khách, vừa chào hỏi những khách mới đến.
Bước vào bếp, Lâm Thu Quả đặt bát vào trong chậu sành.
Đại Ngưu đang cắm cúi rửa bát, nghe động liền ngẩng đầu lên, vừa thấy là Lâm Thu Quả, trên mặt lập tức nở nụ cười ngây ngô, mắt híp lại thành một đường chỉ, hồ hởi lớn tiếng chào:
“Thu Quả tỷ! Tỷ đến rồi!”
Lâm Thu Quả cười gật đầu, dịu dàng nói:
“Ừm, các ngươi vất vả rồi. Lát nữa ta sẽ tìm cách kiếm vài người làm đến đây, chúng ta không thể cứ mãi gồng gánh kiểu này được.”
Bên kia Lý thẩm tử đang bận rộn nấu mì, vừa khuấy mì trong nồi vừa vội vàng nói:
“Thu Quả à, thật sự phải tìm người làm đấy! Con xem mấy đứa nhóc này mà xem, mệt đến nỗi cứ kêu ca không ngớt lời. Nhưng mà, than thì than, thím cháu ta đây ai nấy cũng vui thầm trong lòng! Ai ngờ món mì của chúng ta lại ngon đến vậy, khách khứa lại nườm nượp kéo đến chẳng ngớt!”
Lâm Thu Quả đặt cái giỏ trên người xuống đất, bắt đầu giúp đỡ làm việc.
Nàng vừa bận rộn, vừa không quay đầu lại đáp lời:
“Ừm, ta nghĩ lát nữa sẽ đi tìm hiểu thăm dò xem ngân lượng bổng lộc hàng tháng của người làm tại các cửa tiệm khác đại khái là bao nhiêu, chúng ta cũng dễ liệu mà an bài.”
Lý thẩm tử nghe vậy, cười nói:
“Con không cần phải chuyên đi hỏi đâu. Nhị Cẩu Tử trước đây chẳng phải thường xuyên lảng vảng ở trấn này sao, hắn nhất định biết rõ thị trường. Lát nữa đợi hắn bận rộn xong xuôi qua đây, con cứ hỏi kỹ hắn là được, đỡ tốn công sức của con.”
“Được, Lý thẩm, tối qua người ngủ có quen không?” Lâm Thu Quả ân cần hỏi, tay vẫn không ngừng làm việc.
“Quen, quen lắm chứ!” Lý thẩm tử trên mặt rạng rỡ nụ cười mãn nguyện, “Ban ngày mệt cả một ngày, buổi tối vừa chạm gối đã ngáy khò khò. Hơn nữa chăn mới con mua cũng ấm áp, đắp lên người thật là thoải mái không kể xiết.”
“Ừm, vậy thì tốt rồi.” Lâm Thu Quả khẽ đáp, giọng nói mang theo một tia an ủi. Ngay sau đó, nàng lại quay mặt nhìn Đại Ngưu đang bận rộn một bên, ánh mắt đầy vẻ thăm hỏi:
“Đại Ngưu, các ngươi ngủ có ngon không? Ngủ dưới đất có không thoải mái không?”
Đại Ngưu ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười chất phác, gãi đầu, có chút ngượng ngùng đáp: “Con ngủ ngon lắm, hai người bọn hắn cũng thế, buổi tối ngáy vang trời, tiếng động y như sấm đánh.”
“Được, các ngươi cảm thấy tốt, ta cũng yên tâm rồi.” Khóe môi Lâm Thu Quả khẽ nhếch lên.
Nói xong, Lâm Thu Quả liền nhanh nhẹn thái các loại rau cần thiết, thái xong rau, nàng lại quay người đến bên bếp, lấy mấy chục quả trứng, rửa sạch sẽ, rồi cho vào nồi nhỏ trên bếp để luộc.
Mấy người cứ bận rộn mãi cho đến giờ Mùi, khách trong quán mới dần dần giảm bớt, bọn họ cũng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Thu Quả lấy cớ ra ngoài mua sắm vật dụng, nàng liền tiện đường ghé qua một quán ăn khác, mua một con Gà Ăn Mày mang về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mau lại đây, hôm nay chúng ta ăn món này.” Nàng vui vẻ gọi họ ngồi xuống, cùng nhau dùng bữa, rồi lại dặn dò: “Các ngươi ở tiệm cũng đừng chỉ ăn mỗi mì đó, ăn mãi cũng ngán. Ta thấy con phố này có rất nhiều quán ăn vặt, cũng có tửu lâu, mỗi ngày cứ đổi món mà ăn, ta sẽ chi trả tất thảy phí tổn.”
Mấy người rửa tay, rồi lau vào tạp dề, đều chậm rãi ngồi vây quanh bàn. Lý thím liền vội vàng xua tay:
“Thu Quả nha đầu à, không thể làm vậy đâu. Thím nói thật, có cơm ăn no bụng đã là may mắn lắm rồi, nói gì đến chuyện khác. Hơn nữa, được làm việc ở đây, thím cũng vui lắm rồi, không dám tiêu phí đâu.”
Lâm Nhị Cẩu cũng phụ họa theo: “Thu Quả, muội đừng bận tâm. Những kẻ từng trải như chúng ta đều biết rõ sự cơ cực của tháng ngày đói khổ, nay mới kiếm được chút ngân lượng, không thể phung phí tùy tiện. Cứ nghe theo lời thím ấy mà làm.”
Thạch Đầu và Đại Ngưu cũng gật đầu theo.
Lâm Thu Quả đảo mắt nhìn mấy người, mới chậm rãi gật đầu, “Được, cứ theo lời các ngươi. Vậy thì sau này thỉnh thoảng chúng ta sẽ khai huân một phen. Nào, mọi người mau dùng bữa khi món ăn còn nóng sốt.”
Lâm Thu Quả dùng đũa tách Gà Ăn Mày thành từng miếng, gọi họ ăn.
Mấy người nhìn món gà thơm lừng đang được tách ra trước mắt, tuy miệng từ chối, nhưng ánh mắt vẫn khó giấu vẻ thèm thuồng.
Lâm Nhị Cẩu là người đầu tiên đưa tay ra, gắp một chiếc đùi gà vào bát Lâm Thu Quả, rồi lại gắp một chiếc khác vào bát Lý thím, cất lời: “Hai người cứ dùng phần ngon đi. Thạch Đầu, Đại Ngưu, chúng ta ăn phần khác, đừng nên nhường nhịn nhau nữa, mau dùng bữa thôi!”
“Được!” Thạch Đầu, Đại Ngưu vui vẻ đồng ý.
Lâm Thu Quả mặt mày rạng rỡ: “Đa tạ, Nhị Cẩu ca.”
Lý thím cũng vừa khen Lâm Nhị Cẩu hiểu chuyện, vừa bắt đầu ăn.
Lâm Nhị Cẩu nếm thử một cách cẩn thận, rồi nói:
“Món này quả thực ngon miệng. Thu Quả này, sau này tiệm mì có thêm hỏa kế, liệu chúng ta có thể bán thêm một vài món khác không?”
Lâm Thu Quả khẽ gật đầu: “Đúng là ta muốn phát triển quy mô lớn hơn, nhưng chúng ta đều chưa có kinh nghiệm kinh doanh tửu lâu. Vậy nên, trước tiên cứ lấy tiệm mì này làm nơi thử nghiệm. Đợi mọi mặt đều thuần thục, chúng ta sẽ bán thêm các món ngon khác, rồi từ từ mở thêm các phân điếm.”
“Được, việc hỏa kế cứ giao cho ta lo liệu. Lát nữa dùng bữa xong, ta sẽ ra ngoài tìm kiếm ngay. Ta biết nơi thường có người chờ việc.”
“Tốt. Đã muốn thêm người, vậy bây giờ ta sẽ nói rõ về việc phân công.”
Lâm Thu Quả nhìn lượt từng người, bắt đầu phân phó nhiệm vụ:
“Nhị Cẩu ca, khi huynh ra ngoài nhớ mua một bức rèm, để ngăn cách khu vực tẩy rửa và phòng bếp. Sau này, huynh sẽ toàn quyền phụ trách tiền sảnh, chiêu đãi khách nhân. Các hỏa kế cần tuyển, trước mắt cứ tìm ba người là đủ. Về khoản lương bổng, nhất định huynh phải hỏi rõ các tiệm khác chi trả thế nào, chúng ta sẽ trả tương đương. Ba hỏa kế đó sẽ phụ trách việc thu dọn, rửa ráy bát đũa, lau chùi bàn ghế, vân vân... Đến khi họ tới, huynh hãy phân công chi tiết hơn.”
“Đại Ngưu, ngươi phụ trách việc bếp núc, giúp đỡ Lý thím rửa, thái rau củ và nhóm lửa. Nói tóm lại, là phụ tá cho Lý thím. Ngoại trừ bốn người chúng ta, không được để các hỏa kế khác bước vào khu vực phòng bếp.”
“Thạch Đầu, ngươi chỉ phụ trách trông coi quầy tính tiền, thu chi và ghi chép sổ sách. Ghi chép nhất định phải thật chi tiết, để sau này ta kiểm tra sổ sách cũng dễ bề tính toán lợi nhuận. Biết đâu chúng ta sẽ nhanh chóng mở được phân điếm thứ hai.”
Mấy người nghe Lâm Thu Quả sắp xếp đâu vào đấy, tinh thần càng thêm phấn khởi, từng người hăm hở, vội vàng gật đầu lia lịa tỏ ý tuân lệnh.
Lâm Thu Quả thấy họ tích cực như vậy, trên mặt nàng lộ ra nụ cười mãn nguyện, nàng ôn tồn nói:
“Tốt, các ngươi đều không có dị nghị gì, trong lòng ta cũng an tâm hơn nhiều. Ta đã thưa chuyện với mẫu thân rằng, lần này lên trấn sẽ ở lại đây vài ngày, sau đó lại về nhà một hai hôm. Trước mắt, cứ đi đi về về như vậy. Tuy nhiên, ta sẽ không nghỉ lại tại tiệm. Ta có quen biết một vị tri kỷ, buổi tối sẽ đến chỗ nàng ấy nghỉ ngơi. Nếu ai trong các ngươi có ý định về nhà thăm nom thân quyến, nhất định phải nói trước với ta một hoặc hai ngày, như vậy ta cũng tiện bề sắp xếp.”