“Ta đi làm gì? Người ta muốn tìm mỹ nhân, chứ đâu cần kẻ mặt to, eo thô, tay vụng, chân hôi như ta, hầu hạ không nổi đâu, ha ha ha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cả bàn nữ nhân cười rộ lên.
Chúng ta trốn trong phòng ăn sủi cảo, trong số những người được đưa tới chủ soái doanh, có hơn chục người lặng lẽ rút lui.
Đại tướng quân của chúng ta là người hiểu chuyện, lại che chở quân lính, bèn nhắm một mắt, mở một mắt, cứ thế cho qua.
Nghe nói tể tướng tối đó ngã một cú không nhẹ, rơi thẳng từ xe ngựa xuống đất.
Vậy mà tính tình y lại kỳ quái, chẳng chịu dưỡng thương đàng hoàng, ngày ngày khoác áo cừu, ngồi trước chủ soái doanh, thất thần nhìn từng người ra vào.
Tuyết rơi đầy mặt, gió thổi đỏ cả tay, y cũng không chịu rời đi.
Tướng quân chẳng biết làm thế nào, đành dựng cho y một mái che chắn gió.
Hễ trời nắng thì để y ngồi đó, còn khi gió lớn tuyết dày lại sai người khiêng y vào lều.
Trong quân, chẳng ít kẻ nghĩ tể tướng mắc bệnh ở đầu óc.