Ý của ta rất rõ ràng. Người dân kinh thành đều thông minh, không cần phải nói thẳng ra.
Chu Như Nguyệt muốn dùng tin đồn để khiến mọi người trong kinh thành chỉ trích ta. Nhưng dường như nàng ta không nhận ra ta là vương phi được Hoàng thượng ban hôn, rước vào vương phủ với đầy đủ lễ nghi.
Ta biết nàng ta đang nghĩ gì, nghe nói ở thời đại của nàng ta, một nam nhân chỉ có thể có một người thê. Kẻ xen vào sẽ bị gọi là "tiểu tam", bị mọi người khinh ghét.
Nhưng đây không phải thời đại của nàng ta. Ở đây, một nam nhân cũng chỉ có một người thê, những người khác chỉ là thiếp, không bao giờ có thể vượt qua người chính thê.
Đến đây đã lâu nhưng nàng ta vẫn chưa học được phong tục tập quán ở đây. Chuyện này không ảnh hưởng gì đến ta nhưng lại ảnh hưởng lớn đến Tấn vương.
Bởi vì người Hồ kia rất thích xem kịch, sau khi xem vở kịch này và biết được nó nói về ba chúng ta, hắn ta muốn gặp Chu Như Nguyệt. Đến kinh thành đã lâu, hắn cũng từng nghe nói thiếp của Tấn vương là một người kỳ lạ, biết rất nhiều điều mới mẻ.
Tấn vương tất nhiên không đồng ý, làm sao có thể để thiếp của mình gặp nam nhân khác?
Nhưng vì chuyện này mà người Hồ bắt đầu lật lọng, trì hoãn việc thương thảo, không còn dứt khoát như lúc ban đầu nữa.
Tấn vương biết chuyện đã xấu. Hắn trở về với cơn giận ngút trời, xông thẳng đến Lãm Thúy viện và cãi nhau ầm ĩ với Chu Như Nguyệt.
Nghe nói hai người cãi nhau kịch liệt, ta thân là vương phi, có trách nhiệm giữ sự bình yên cho vương phủ, bèn đến khuyên can.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa đến cửa Lãm Thúy viện, ta đã nghe thấy tiếng Tấn vương quát tháo vang trời. Hắn không ngừng trách móc Chu Như Nguyệt rảnh rỗi sinh nông nổi, làm hỏng việc lớn của hắn
Chu Như Nguyệt làm sao chịu đựng được như vậy? Nàng ta lập tức lôi chuyện cũ ra mắng nhiếc Tấn vương: "Tiêu Quyết chàng có còn lương tâm không? Nếu chàng không đối xử với ta lúc nóng lúc lạnh thì ta đâu phải tìm cách gây sự chú ý của chàng? Chàng quên rồi sao, lúc trước là ai đã bất chấp tất cả, dùng hết điểm tích lũy để chữa khỏi chân cho chàng? Nếu không phải vì chàng, ta đã chẳng cô đơn ở lại thế giới này, ta chỉ có mình chàng thôi!"
Tấn vương im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng nói không còn giận dữ nữa,Thay vào đó là sự nhẫn nhịn.
Ta đứng ngoài cửa, nghe cuộc cãi vã dần lắng xuống, biết rằng không cần ta phải vào nói gì nữa.
Thế là ta quay người đi về. Nhưng trong lòng ta có linh cảm rằng, tình cảm của Tấn vương dành cho Chu Như Nguyệt đến đây là chấm dứt.
Nhưng đó không phải chuyện của ta.
Tấn vương kiên quyết không nhượng bộ, người Hồ kia cũng cố chấp không kém.
Cứ thế, Tết Trung thu sắp đến.
Trong tiệc Trung thu trong cung, ta dâng lên Hoàng thượng và Hoàng hậu một chiếc hộp có cơ quan tinh xảo.
Bên trong hộp đựng một cặp ngọc dạ minh lớn. Hoàng thượng nhìn thấy, rất ngạc nhiên và tò mò: "Chiếc hộp này thật tinh xảo, khác với những chiếc hộp mà trẫm từng thấy."
Ta thưa: "Thưa phụ hoàng, chiếc hộp này là do con tự tay thiết kế, chỉ khi xoay tất cả hoa văn trên hộp về cùng một hướng thì mới có thể mở hộp ra được."