Ta đã tìm những người thợ giỏi để hỏi han, phân tích rồi vẽ lại bản thiết kế. Cuối cùng cũng chế tạo thành công một chiếc hộp hoàn chỉnh.
Nói ra thì phải cảm ơn Chu Như Nguyệt.
Hoàng thượng nghe vậy, nhướn mày: "Trẫm chỉ biết con giỏi văn chương, không ngờ con còn tinh thông kỹ thuật của thợ thủ công."
Ta thầm mừng trong lòng, biết cơ hội đã đến, bèn thưa với Hoàng thượng: "Thưa phụ hoàng, phụ thân của nhi thần rất thích những món đồ này, có lần nhà dân chúng bị hỏng đồ, ông ấy chỉ cần nhìn qua là biết ngay vấn đề ở đâu."
Ta vừa nói vừa mỉm cười, thể hiện sự kính trọng và ngưỡng mộ của một người con gái dành cho phụ thân mình.
Hoàng thượng vuốt râu, gật đầu: "Trẫm cũng nghe Trọng Vực nói, Tạ ái khanh còn tự nguyện cứu tế dân nghèo, quả thực là một vị quan tốt của dân."
Trọng Vực chính là lão Quốc công. Tim ta đập nhanh, vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Bữa tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ, sau ba tuần rượu, Hoàng thượng hỏi Tấn vương về việc thương thảo với người Hồ.
Chuyện này đã bàn bạc được một thời gian rồi, sao vẫn chưa thành công?
Tấn vương vội vàng tạ tội, thưa rằng sắp xong rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi. Hoàng thượng nhìn Tấn vương với ánh mắt đầy ẩn ý rồi gật đầu.
Tiệc tan, trở về vương phủ, Tấn vương lập tức đến Lãm Thúy viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mấy ngày liền, hắn đều ngủ lại đó. Từ sau chuyện vở kịch, hắn ít khi đến gặp Chu Như Nguyệt. Nhưng lần này, hai người họ lại như chưa hề có xích mích.
Ta cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng không có thời gian để ý đến. Ta vội vàng gửi thư cho phụ thân, nhắc nhở ông ấy phải cẩn thận.
Mọi chuyện đã đến giai đoạn quan trọng nhất. Ta đang ở trong viện kiểm tra sổ sách thì thị nữ vội vàng chạy vào báo: "Vương phi, Chu cô nương gặp chuyện rồi!"
Ta nhíu mày, không biết nàng ta lại gây ra chuyện gì nữa. Thị nữ cho biết, Tấn vương đã đưa Chu Như Nguyệt đến biệt viện, người Hồ kia cũng đến đó.
Mọi việc mới chỉ tiến hành được một nửa thì nha hoàn bên cạnh Chu Như Nguyệt đã vội vã chạy đến cầu cứu ta. Nàng ta nói rằng Tấn vương định đem tiểu thư nhà mình dâng cho người Hồ kia. Ta nghe xong, trong lòng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, không ngừng run rẩy. Uổng cho hắn là một vị vương gia, vậy mà lại có thể làm ra loại chuyện đê hèn bỉ ổi này!
Ban đầu, ta vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng nghĩ đến cơ quan tinh xảo của Như Nguyệt đã giúp ta rất nhiều, ta lại không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tuy rằng ngày thường nàng ta có chút kiêu căng ngạo mạn, nhưng cũng chưa từng làm ra việc gì trái với luân thường đạo lý. Phụ mẫu ta đều là bậc đại nho, từ nhỏ đã dạy ta phải phân biệt đúng sai, lẽ phải. Huống hồ, cùng là phận nữ nhi, ta sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng ấy chịu nhục nhã như vậy?
Nghĩ vậy, ta lập tức quyết định hành động. Một mặt, ta phái người đến biệt viện trì hoãn thời gian, mặt khác lại sai người đến dịch trạm nơi người Hồ kia cư ngụ, thả con tuấn mã mà hắn yêu quý nhất bỏ đi.
Nghe nói con ngựa kia là do hắn và thê tử quá cố cùng nhau nuôi dưỡng từ nhỏ. Quả nhiên, người Hồ kia sau khi nhận được tin tức liền lập tức rời đi để tìm ngựa. Tấn vương thấy vậy cũng với vẻ mặt khó coi bỏ đi. Trong biệt viện lúc này chỉ còn lại mỗi Như Nguyệt.
Khi ta mang người đến nơi, nàng ta đang nằm gục trên giường, thân thể mềm nhũn, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
May mà nàng ta vẫn còn mặc y phục chỉnh tề, tên người Hồ kia chưa làm càn được. Như Nguyệt nhìn ta, nước mắt lại càng rơi xuống như mưa. Nhìn nàng ta với vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng, lòng ta cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Ta vội sai người dìu nàng ta vào kiệu, cẩn thận đưa về vương phủ.