Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 194



Nhưng giọng nói bình thản của Lê Tri như liều thuốc an thần, khiến không khí căng cứng ban nãy dịu xuống.

Thay vì chơi với đám người đã lây nhiễm kia, chơi cùng Lê Tri rõ ràng an toàn hơn nhiều.

Một lúc sau, không ai bảo ai, cả nhóm bắt đầu đùn đẩy nhau:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Cậu chơi đi."

"Không không, cậu chơi trước đi."

"Người mới chơi trước là quy luật rồi mà."

Lê Tri: "…"

Cô chống cằm, mắt hơi nheo lại, nhếch môi: "Đừng đùn đẩy nữa, cùng chơi đi."

Mọi người: "…?"

Từ Ức Nhiên dè dặt hỏi: "Bút tiên… có thể chơi bảy người một lúc sao?"

Người ta vẫn nghĩ trò này chỉ chơi được hai người. Nhưng Lê Tri lại cười, giọng nhẹ như không:

"Ai quy định vậy? Thử xem. Nếu không được thì chia ra chơi."

Nói thì nói vậy, nhưng từ giọng cô lại toát lên sự tự tin khiến người ta không dám nghi ngờ.

Cuối cùng, sáu người kia gật đầu, cùng ngồi xuống một bàn học, chồng tay lên nhau, nắm lấy cây bút đặt giữa trang giấy trắng.

Đàm Mạn Ngữ nhỏ giọng:

"Khẩu quyết gọi bút tiên là gì vậy?"

Tóc Hồng gãi đầu, ấp úng:

"Chắc giống nhau cả thôi… Tôi từng chơi rồi, để tôi thử nhé."

Cậu ta hắng giọng, cúi đầu, giọng trầm xuống:

"Bút tiên, bút tiên, tôi là người kiếp này của ngài. Nếu muốn nối lại duyên xưa, xin hãy vẽ vòng tròn trên giấy."

Cả bảy người cùng đọc theo ba lần.

Không gian lớp học chìm vào tĩnh mịch.

Ngay khoảnh khắc đó, đèn huỳnh quang trên trần chớp nháy mấy lần.

Tất cả cùng ngẩng đầu.

Mấy con côn trùng nhỏ bị kích thích bởi ánh sáng, bắt đầu bay loạn trong không khí.

Rồi… tách một tiếng khô khốc.

Đèn phụt tắt.

Bóng tối đổ ập xuống, như có thứ gì đó đang bò ra từ dưới chân bàn.

Ngay sau đó, cây bút trong tay bảy người—bắt đầu di chuyển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ Ức Nhiên bật ra tiếng hét ngắn, nhưng liền sau đó đã bịt miệng lại.

Bút bi chậm rãi vẽ một vòng tròn hoàn chỉnh trên trang giấy.

Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng yếu ớt từ đèn đường hắt vào, chiếu nhòa nhạt trong lớp học.

Bảy cái bóng ngồi quanh bàn in lên tấm kính cửa.

Lê Tri ngồi đối diện cửa sổ.

Ánh mắt cô liếc lên… rồi chợt khựng lại.

Trong kính—

Xuất hiện một bóng người thứ tám.

Thứ đó đứng ngay giữa bảy người, tay nắm vào phần hở của cây bút… từ từ dẫn họ vẽ từng vòng tròn một.

Cả nhóm ngồi quanh bàn học, ánh mắt dán chặt vào cây bút đang xoay vòng trong tay, căng thẳng đến mức không ai dám thở mạnh. Chính vì thế, chẳng ai để ý thấy một cái bóng mờ khẽ lướt qua bên ngoài cửa sổ.

Đây là một trò chơi kinh dị, Lê Tri biết điều đó. Cô đã chủ động tắt chức năng cảnh báo của hệ thống để không lãng phí cơ hội cảnh báo quý giá cho trường hợp khẩn cấp thật sự.

Bên ngoài quá tối, Lê Tri chỉ lờ mờ thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang hiện ra. Kẻ đó cúi đầu, mái tóc dài buông xõa, che gần hết khuôn mặt. Cây bút trong tay nhóm người đột nhiên tăng tốc, từng vòng tròn nó vẽ lên giấy để lại vết hằn sâu, tỏa ra một luồng oán khí đặc quánh, lạnh lẽo đến rợn người.

Mặt ai cũng tái nhợt. Rõ ràng họ không hề dùng sức, nhưng cây bút vẫn tiếp tục xoay vòng điên cuồng, cứ như có thứ gì đó đang chiếm lấy quyền kiểm soát.

Tóc Hồng gần như sắp khóc đến nơi, giọng run như sắp gãy: "Chị… chị Tri! Chúng ta… phải làm sao bây giờ?!"

Liên Thanh Lâm nghiến răng ken két: "Chẳng phải cậu từng chơi mời bút tiên rồi sao?! Tiếp theo phải làm gì, cậu không biết à?!"

"Nhưng... nhưng lần đó tôi đâu có mời được thật!" Tóc Hồng tuyệt vọng thú nhận, "Tôi chỉ… chỉ mượn cớ để nắm tay bạn gái tôi thích thôi!"

Liên Thanh Lâm suýt nữa muốn đ.ấ.m cậu ta: "Cậu đúng là đồ súc sinh!"

Mặc dù bút tiên đang điên cuồng vẽ vòng như thể thực sự đã đến, nhưng Lê Tri vẫn giữ lý trí, cẩn thận tuân thủ quy tắc trò chơi. Cô hỏi: "Bút tiên, ngài… đã đến rồi phải không?"

Ngay lập tức, cây bút dừng lại, rồi chậm rãi viết lên giấy một chữ: “Đúng.”

Tóc Hồng hít một hơi sâu như để lấy lại phong độ “lão làng” giả tạo: "Tiếp theo chúng ta chỉ cần hỏi nó vài câu. Nhận được câu trả lời rồi thì có thể tiễn nó đi. Vậy là xong trò chơi!"

Liên Thanh Lâm vừa định hỏi bút tiên sáng nay cậu ăn bánh bao nhân gì thì Lê Tri giơ tay ngăn lại.

Cô nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Từ Cảnh Thắng từng nói, sau khi mời đèn tiên thành công, cậu ta đã thực hiện một giao dịch với nó. Tôi nghi ngờ trò bút tiên cũng tương tự. Nếu chúng ta nhận câu trả lời từ nó, chắc chắn phải trả giá bằng thứ gì đó mà nó muốn."

Mọi ánh mắt hoảng sợ lập tức đổ dồn về phía cô. Một con ma… sẽ đòi cái giá gì?

Không ai dám nghĩ đến điều tồi tệ nhất, nhưng nỗi sợ thì len lỏi trong từng lỗ chân lông.

"Nhưng nếu không hỏi, chúng ta sẽ không thể kết thúc trò chơi, cũng không hoàn thành nhiệm vụ của phó bản…" Tóc Hồng nhìn quanh, tuyệt vọng.

Từ Ức Nhiên lên tiếng, giọng run rẩy: "Tôi… tôi có bùa trừ tà! Nếu không còn cách nào khác, chúng ta cứ hỏi đi, hỏi xong rồi đuổi nó đi! Tôi cảm thấy lạnh quá… Tôi không muốn đứng cạnh nó nữa…"

Tóc Hồng gật đầu lia lịa: "Đúng đúng! Tôi cũng có đạo cụ diệt quỷ! Hỏi xong rồi tiêu diệt nó luôn!"

Ngay khi những lời đó vừa thoát ra, cây bút trong tay họ đột nhiên bị quật mạnh xuống giấy, để lại một vết rạch sâu như lưỡi dao.

Tất cả nín thở.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com