"Chính vì thế, Liêu Trạch mới hăng hái rủ rê chúng ta chơi vào đêm đầu tiên. Không phải vì vui vẻ gì cả… mà vì họ đã bị lây nhiễm."
Đàm Mạn Ngữ như chợt tỉnh ngộ, lẩm bẩm:
"Chúng không còn thỏa mãn với việc chỉ kiểm soát học sinh hư... nên đã bắt đầu dụ dỗ cả những người ngoan. Bằng cách lợi dụng đám người đã bị cải tạo để lôi kéo những người khác."
"Đêm qua, Chu Kiến Chương và nhóm của hắn đã chơi cùng Từ Cảnh Thắng," Lê Tri nói, ánh mắt lạnh như băng, "Bọn họ—cũng đã bị lây nhiễm."
Từ Ức Nhiên ôm chặt lấy vai, môi run rẩy:
"Nhưng… nhưng thầy Chu nhìn vẫn bình thường mà. Mọi người trong nhóm cũng đâu có biểu hiện gì bất thường?"
Lê Tri lắc đầu:
"Chính việc họ chủ động mời chúng ta chơi cùng đã là bằng chứng. Bởi trong phó bản này, chúng ta là đối thủ cạnh tranh. Hệ thống cho phép khán giả bỏ phiếu, điểm số của hai nhóm đang được so sánh. Trong tình huống bình thường, họ sẽ mong chúng ta thua, tuyệt đối không có chuyện mời mọc hay hỗ trợ."
Cô lạnh lùng kết luận:
"Họ mời chúng ta vì đã bị lây nhiễm. Họ không còn là họ nữa."
Lê Tri khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Cô biết hệ thống này không đơn giản. Nó luôn giăng bẫy người chơi, dùng những lựa chọn tưởng như hợp lý để dẫn họ đến bờ vực.
Chơi trò chơi thì bị lây nhiễm.
Không chơi thì không thể qua ải.
Đây là cái bẫy hai đầu.
Chỉ có một cách duy nhất để thoát: nhận ra điều kiện truyền nhiễm và tuyệt đối không tiếp xúc với người đã bị nhiễm từ đầu.
Từ Ức Nhiên nghĩ đến việc sáng nay mình đã suýt chơi cùng nhóm Chu Kiến Chương, gương mặt lập tức trắng bệch.
"Vậy… sau này họ sẽ thế nào? Ý em là, họ có biết bản thân đã bị lây nhiễm không? Họ còn cơ hội qua ải không?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Lê Tri lặng thinh vài giây, ánh mắt tối lại:
"Tôi không biết."
Giọng cô trầm như bóng đêm đang dần nuốt lấy hy vọng cuối cùng.
"Trừ khi tôi có thể vào được văn phòng hiệu trưởng… tôi cần biết thứ đang kiểm soát họ thực chất là gì. Nếu không, tôi không dám chắc liệu có cách nào cứu họ hay không."
Lê Tri ngừng bút, khẽ khàng nói:
"…Tôi đoán điều kiện lây nhiễm chính là điều kiện tử vong trong phó bản này, và họ—đã kích hoạt nó rồi."
Không khí trong lớp học lặng đi như chết.
Dù những người kia vẫn còn sống, nhưng ai dám chắc cái thứ "còn sống" đó… thực sự là người?
Trong phòng livestream, ngay khoảnh khắc Lê Tri dứt lời, làn sóng tranh cãi bỗng chốc lắng xuống.
Trước đó, việc cô từ chối lời mời của Chu Kiến Chương đã khiến lượng bình luận chỉ trích tăng vọt. Không ít người nói cô kiêu ngạo, tách nhóm, thậm chí có kẻ còn gán ghép cô là "kẻ hám lợi, tránh né nguy hiểm".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng—
Khi Lê Tri đưa ra giả thuyết đầy lý trí và u ám kia, cả phòng chat như bị vả cho tỉnh.
[Đại lão đúng là đại lão, chưa bao giờ khiến người ta thất vọng!!!]
[Tôi biết mà! Chu Kiến Chương làm gì có lòng tốt như vậy!]
[Nghe chưa mấy đứa? Tối qua Lê Tri đã nói đừng chơi cùng NPC, giờ mới thấy cô ấy cảnh giác cỡ nào!]
[Không có Lê Tri, tôi còn tưởng họ chỉ đang chơi game ma bình thường thôi…]
[Tối qua tôi cũng xem họ chơi, không thấy gì xảy ra hết. Rốt cuộc bị lây nhiễm từ lúc nào vậy??]
[Nghe nói là tiếp xúc cơ thể... Vậy rốt cuộc trong trường học này đang lây truyền cái quái gì??]
[Cái phiếu vote tôi tặng cho Chu Kiến Chương coi như đổ sông đổ biển rồi…]
[Cũng chưa chắc, đây chỉ là suy đoán của Lê Tri thôi mà… đâu phải sự thật...]
[Ơ bác kia, mới bị vả mặt xong chưa đau à?]
Lớp học im lặng một lúc, mãi đến khi Tóc Hồng khẽ rùng mình hỏi:
"Vậy… giờ chỉ cần chúng ta không chơi cùng họ, tự mình hoàn thành hết các trò là có thể qua ải, đúng không?"
Hy vọng như ngọn lửa le lói lập tức thắp sáng trong lòng mọi người.
Bảy người họ—chưa bị lây nhiễm.
Nếu cẩn thận và tách biệt với nhóm kia, có khi… thực sự có thể qua ải an toàn.
Nhưng còn chưa kịp để Lê Tri xác nhận, Liên Thanh Lâm đã vỗ thẳng tay vào đầu Tóc Hồng:
"Ngốc à! Cậu quên đây là trò gì sao? Là trò chơi gọi hồn đó! Nghĩ dễ ăn vậy à? Ở ngoài thì còn đùa được, trong phó bản này—chúng ta thực sự đang gọi ma!"
Cậu nhấn mạnh từng chữ, giọng nói không hề giấu được vẻ căng thẳng.
Không rõ những người đã bị lây nhiễm có gọi được gì không, nhưng những người còn "bình thường" như họ thì chắc chắn sẽ triệu hồi được cái gì đó.
Và hệ thống chắc chắn sẽ không để họ "chơi nhẹ nhàng rồi an toàn rời đi" như thế đâu.
Lê Tri đặt bút xuống, ánh mắt dừng lại trên cuốn vở đã viết đầy chữ, lật sang trang mới, bình tĩnh như thể đang ghi chép bài học:
"Bắt đầu nhẹ thôi, chơi bút tiên trước."
Ngữ điệu nhẹ nhàng đến mức khiến người ta rợn da gà.
Đó là… bút tiên đối đầu với Sadako đấy nhé!
(Sadako: hồn ma nổi tiếng trong phim kinh dị Nhật Bản. Có thể bò ra khỏi TV và g.i.ế.c người sau 7 ngày nếu bạn xem phải băng bị nguyền. Tóc dài che mặt, mặc váy trắng, nhìn là biết c.h.ế.t tới nơi.)