Dọc đường trở về cũng không có nhiều yêu thú cấp bậc cao, nên hầu hết ba người Khương Hoài đều giải quyết được.
Sang đến trưa ngày thứ ba, đội ngũ này mới ra khỏi khu rừng. Diệp Phong thầm tính toán, hôm nay chính là ngày lên đường đi thi đấu tứ đại viện, hắn đã bị trễ mất nửa ngày.
Diệp Phong sắp xếp cho ba người Khương Hoài ở trong một khách điếm để ở tạm. Tất cả chiến lợi phẩm của chuyến đi vừa rồi Diệp Phong đưa hết cho Khương thúc.
Khi một đống hồn thạch rơi xuống dưới đất tạo thành một ngọn núi nhỏ, ba người Khương Hoài suýt rớt tròng mắt ra ngoài. Một số lượng khổng lồ hồn thạch đang ở trước mặt họ, hơn nữa toàn là hồn thạch của yêu thú Mộc môn bậc ba trở lên. Thậm chí còn có cả hồn thạch của yêu thú bậc chín.
Diệp Phong phải thuyết phục một hồi họ mới dám nhận, bởi lẽ chỗ hồn thạch này vô cùng quý giá.
Sau khi sắp xếp xong cho ba người họ, Diệp Phong mới nhanh chóng trở về Thương Mang học viện.
Diệp Phong lướt đi như bay chỉ để lại trên đường từng đạo tàn ảnh lập lòe. Chỉ một lát sau, hắn đã về đến nơi.
Đại môn của Thương Mang học viện đang được mở. Một nhóm người đã đứng ở đấy từ bao giờ.
Dẫn đầu chính là một nữ tử dáng người thướt tha, xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc dài đen nhánh và làn da mềm mại càng làm nổi bật khí chất cao quý mà thành thục.
Phía sau lưng người này là một thiếu nữ dung mạo tuyệt luân, đôi mắt to trong sáng linh động. Dáng người mảnh mai với vòng eo thon khiến nàng trở nên cuốn hút. Ở nàng có một vẻ đẹp đầy trong sáng và mĩ lệ.
Thiếu nữ này một thân bạch y phấp phới, đang nhoẻn miệng cười.
Ngay khi Diệp Phong nhìn thấy nhóm người này cũng là lúc mà một số ánh mắt đã phát hiện ra hắn.
“Không ổn rồi…”
Diệp Phong thầm than, hắn có thể cảm nhận được không khí xung quanh đang hạ thấp dần. Hàng loạt ánh mắt hình viên đạn nhằm chỗ Diệp Phong mà phóng đến.
“Đệ tử Diệp Phong bái kiến Hạ sư thúc”
Diệp Phong tiến đến hành lễ với mĩ phụ xinh đẹp trước mặt.
“Tốt lắm, ngươi quả không hổ danh là đệ tử của lão già Thương Vân đó…”
Vị Hạ sư thúc này nhìn Diệp Phong một lượt, sau đó mỉm cười nói với Diệp Phong, một nụ cười vô cùng động lòng người.
Nhưng trong mắt Diệp Phong, nụ cười này lại như là ác quỷ vậy, bởi lẽ nhiệt độ xung quanh đang tiếp tục hạ xuống khiến hắn lạnh người.
“Ngươi có biết hôm nay là ngày gì không, có biết chúng ta đợi ở đây từ sáng không?”
Hạ sư thúc vẫn mỉm cười nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong toát mồ hôi đầy người.
“Đệ tử có chút chuyện đột xuất nên…”
“Nên gì?”
“Nên quên mất hôm nay là ngày lên đường đi thi đấu tứ đại viện…”
-Bùm…
Đáp lại Diệp Phong là một loạt chưởng phong tới tấp phóng đến, khiến cho hắn phải chật vật tránh né.
Dĩ nhiên Hạ sư thúc ra tay không hề nặng, chỉ là cảnh cáo Diệp Phong mà thôi.
Nhìn Diệp Phong bị đánh tơi tả, cả nhóm người không khỏi cười hả hê. Cho đáng đời, ai bảo dám để họ chờ cả nửa ngày trời.
Lần này cuộc thi đấu của tứ đại viện sẽ diễn ra tại Thiên Yêu thành nằm ở trung tâm của Hỏa Quốc.
Hỏa Quốc có tứ đại viện là Thương Mang học viện, Nặc Đinh học viện, Tiên Vũ học viện và Thánh Nguyên học viện. Tứ đại viện này trấn thủ bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc bảo vệ Hỏa Quốc.
Ở trung tâm Hỏa Quốc chính là Thiên Yêu thành, nơi đây vô cùng rộng lớn và phồn vinh, cũng là nơi tập hợp của nhiều cường giả.
Sở dĩ cuộc thi đấu tứ đại viện được diễn ra ở đây cũng vì nguyên nhân Thiên Yêu thành có một truyền tống trận khổng lồ, có thể truyền tống vào Thái sơ bí cảnh.
“Đi thôi, chúng ta lên đường.”
Hạ sư thúc là người dẫn đội của Thương Mang học viện, cũng là sư phụ của Ý Lăng tại Liễu Huyền Phong – Hạ Mộng Điệp.
“Đợi đã sư thúc, có thể đợi con một chút xíu nữa được không?”
-Bùm.
“Rất nhanh thôi”
-Bùm…
“Vô cùng nhanh”
-Bùm…
“Chớp mắt là xong rồi.”
“Cho ngươi hai phút, nhanh cho ta…”
“Đa tạ sư thúc… hì hì.”
Nói xong Diệp Phong liền hóa thành một luồng gió bay về Mạn Huyền Phong, hắn cần phải thu xếp một cách ổn thỏa nhất cho ba người Khương Hoài.
Ý định của Diệp Phong chính là nhờ sư phụ Thương Vân của hắn chiếu cố cho họ trong vòng nửa năm nữa, có như vậy hắn mới có thể yên tâm được.
Có sự bảo hộ của Thương Vân thì họ tuyệt đối có thể an toàn trong thời gian sắp tới.
Thu xếp chu toàn xong mọi việc, Diệp Phong mới thở phào một hơi, sau đó lại nhanh chóng phóng như bay ra phía đại môn.
Diệp Phong sợ rằng nếu ra muộn một chút nữa thì hắn sẽ bị tơi tả trước vị sư thúc khó tính kia mất.
Phía trước đại môn lúc này xuất hiện một con Thanh Loan khổng lồ đang lơ lửng trên không trung. Đây là yêu thú của Hạ Mộng Điệp, bình thường rất ít khi được gặp.
Con thanh loan này to như một quả núi, sải cánh của nó rộng cả trăm trượng, che kín một góc trời.
Phía trên lưng thanh loan đã có năm người đang đứng chờ sẵn. Đứng đầu tiên chính là Hạ Mộng Điệp, ở phía sau là Lâm Tú Giai, Huyền Y, Ngũ Gia và Ý Lăng.
“Tiểu tử, nhanh nào...”
Hạ Mộng Điệp đứng trên thanh loan, giọng nói như chuông bạc vang lên.
Diệp Phong nhìn con chim khổng lồ trước mặt, sau đó phi thân nhảy lên.
Thấy Ý Lăng đang vẫy tay, hắn liền đáp xuống bên cạnh nàng.
“Khởi hành”
Hạ Mộng Điệp lên tiếng, lập tức thanh loan vỗ mạnh đôi cánh của mình, trận trận cuồng phong từ đó tỏa ra hình thành một cơn lốc xoáy khiến người dân trong Khâu Nam thành tâm thần chấn động.