Nhìn thế công của Khương Hoài, Mã Nghị chỉ cười nhạt. Đòn thế của đối thủ chưa đủ uy hiếp đến một cường giả Mộc môn tầng sáu như hắn.
Hắn chỉ khẽ bước về sau một bước đã né được đòn tấn công của Khương Hoài. Sau đó bàn tay Mã Nghị chụm lại thành chưởng ấn vào bụng y.
Tất cả diễn ra vô cùng nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng “hự” vang lên, Khương Hoài đã bị đánh bay về phía xa, khóe miệng trào máu.
Chênh lệch cảnh giới quá nhiều khiến Khương Hoài nhanh chóng bị đo ván trong vòng một nốt nhạc.
“Cha!…”
Khương Hỏa Vân và Khương Nhân hét lớn sau đó nhanh chóng chạy lại đỡ Khương Hoài dậy.
Thế nhưng một bóng ảnh đã sớm chắn trước mặt Khương Hỏa Vân. Mã Nghị vừa cười vừa nói:
“Tiểu mĩ nhân định đi đâu thế, phu quân của nàng ở đây cơ mà…”
“Ngươi…”
Khương Hỏa Vân sợ hãi lùi lại phía sau. Mã Nghị vừa định tiến lên thì đột nhiên bước chân hắn khựng lại, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.
Dường như ngay lập tức, bộ pháp Mã Nghị thay đổi, hắn nhanh nhẹn lùi về phía sau một bước.
Ngay tại chỗ lúc trước hắn đứng, một con yêu thú màu đen nhìn như một con mèo nhỏ, trên đầu có hai cái sừng nhô ra đang đứng ở đó.
Mã Nghị kinh dị nhìn con yêu thú kì lạ này, sau đó hắn nhìn xuống phía dưới ngực mình. Vạt áo màu đỏ phía trước người hắn đã bị cào xé thành những mảnh nhỏ.
Nếu hắn không nhanh chóng lùi về phía sau thì chắc chắn đã phải chịu thiệt thòi trước móng vuốt của con yêu thú trước mặt.
“Khụ…Diệp Phong, cháu không cần phải tham gia vào chuyện này đâu.”
Khương Hoài phía xa vừa được Khương Nhân đỡ dậy đã nặng nhọc lên tiếng. Hắn không muốn gây thêm rắc rối cho Diệp Phong.
Tên Mã Nghị này cảnh giới rất cao, hơn nữa phía sau lưng hắn còn có chỗ dựa khác, thật không dễ đắc tội.
“Thì ra con nghiệt súc này là của ngươi?”
Mã Nghị vừa nói vừa quay đầu lại nhìn chằm chằm Diệp Phong.
“Đúng vậy, xin lỗi nhé, Tiểu Phong của ta đặc biệt dị ứng với loại người chuyên cậy mạnh hiếp yếu, cậy đông hiếp ít, chó lợn không bằng.”
Diệp Phong từng bước tiến lại chỗ Khương Hoài, sau đó đưa ra một viên đan dược. Khương Hoài sau khi nuốt xuống thì sắc mặt dần hồng hào trở lại.
“Ngươi…Thằng oắt con này mồm mép khá lắm. Ngươi có biết ông nội đây là ai không? Dám đắc tội với ta, ngươi chê mình sống đủ dài rồi à.”
Mã Nghị vô cùng tức giận, từ trước đến giờ chưa có ai đứng trước mặt hắn mà dám dùng những lời lẽ sỉ nhục đến vậy. Mẹ nó chứ, chó lợn không bằng là cái thể loại gì?
Diệp Phong vẫn bình tĩnh như thường, hắn lại tiếp tục bước về phía Khương Hỏa Vân.
“Xin lỗi xin lỗi, là ta lỡ lời…”
Cước bộ Diệp Phong không đổi, khuôn mặt lộ rõ vẻ áy náy.
“Đến đây quỳ gối cầu xin thì ta có lẽ còn cân nhắc tha cho ngươi một mạng…”
Giọng điệu Mã Nghị đã hòa hoãn đi không ít nhưng trên mặt vẫn còn gân xanh nổi đầy.
“Ta không nên so sánh ngươi với chó lợn, thật sỉ nhục chó lợn quá mà…”
“Tiểu tử…tìm chết!!!”
Mã Nghị đã bị chọc cho tức điên, hắn lao tới chỗ Diệp Phong với một tốc độ kinh người. Từng luồng kim sắc quyền ảnh lăng lệ mà dũng mãnh phóng tới.
“Đại ca ca cẩn thận.”
Khương Hỏa Vân nắm chặt nắm tay, khuôn mặt nàng đã tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.
“Tiểu Phong, bảo vệ ba người Khương thúc.”
Diệp Phong vẫy tay với Tiểu Phong đang đứng phía trước người Khương Hỏa Vân. Hắn rất tin tưởng Tiểu Phong, ngoài Mã Nghị ra thì ở đây không ai có thể thương tổn được nó.
Đoạn Diệp Phong khẽ lắc tay, một chiếc bao tay xuất hiện, sau đó nó nhanh chóng biến đổi bao kín cả cánh tay hắn. Từng luồng lôi quang từ nó tỏa ra khiến những người quan chiến cảm thấy một trận uy áp khủng bố.
Diệp Phong nắm tay thành quyền, cứng chọi cứng với Mã Nghị. Lôi quang chói lòa bao phủ khắp người hắn, ánh sáng lấp lánh như chiến thần lôi giáp bao phủ khắp nơi.
Bốn phía kim sắc quyền ảnh là một đạo kim quang hừng hực, giống như một con kim xà đang uốn lượn, sức mạnh khủng khiếp khiến cho không gian như bị gấp khúc, dường như muốn làm tê liệt hư không ở xung quanh quyền ảnh.
Một áp lực lớn cuồn cuộn khắp nơi, những người đứng xem bị sức mạnh đang trào dâng đẩy lùi ra sau. Những chuyển động đáng sợ này khiến cho mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Cho dù là những tu luyện giả bản lĩnh cao thâm cũng không phải là ngoại lệ.
Lôi quyền của Diệp Phong lao thẳng vào giữa quyền ảnh của Mã Nghị. Một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho kình phong tỏa ra xung quanh đẩy lùi những người ở gần.
Một lúc sau, năng lượng đáng sợ ở phía trung tâm tan đi, cuồng phong mới dần dần ngưng lại. Diệp Phong vẫn đứng sừng sững như một vị thần, trước mặt hắn xuất hiện một rãnh lớn sâu một trượng và kéo dài cả chục trượng.
“Khụ…Khụ…”
Phía cuối rãnh, trong hố sâu phát ra một cơn ho nặng nề. Một bàn tay đang chậm rãi bám lấy mép hố bò lên phía trên. Mã Nghị toàn thân bùn đất vô cùng thê thảm, cánh tay phải của hắn đã bị gãy, mái tóc rối tung xơ xác.
Mã Nghị phóng ánh mắt về phía Diệp Phong với một khuôn mặt không thể tin nổi. Hắn bại chỉ với một quyền, một quyền duy nhất, điều này khiến cho hắn cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
Từ trước đến nay chưa bao giờ hắn phải chịu nỗi nhục lớn như thế này, cho dù là đại ca hắn cũng không dễ dàng gì đánh bại hắn như vậy.