“Tôi không thích kiểu như cậu.”Giọng cậu ấy lười nhác, không giống đang từ chối cũng chẳng giống cảnh báo.
Chỉ như nói vu vơ vậy thôi.
Tôi mím môi im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi biết chứ.”
Tống Diễm đẹp trai lại xuất thân tốt. Là anh chàng phong lưu, bất cần thuộc top nhân vật nổi bật trong trường.
Tuy nhiên người như vậy, trong chuyện tình cảm cũng rất tùy tiện. Bạn gái của “trai đẹp Tống” hầu như mỗi tháng đều đổi một người.
Tống Diễm thay người yêu như thay áo vậy. Các cô gái đó đều là dạng eo thon chân dài, khí chất lạnh lùng sắc sảo chứ không phải kiểu tầm thường như tôi - một con mọt sách chẳng ai để ý tới
Vào một buổi sáng sớm tại cổng trường. Tôi từng thấy một chị lớp trên khối nghệ thuật níu áo Tống Diễm, cầu xin quay lại.
Dù chị gái đó có khóc lóc thế nào mặt cậu ấy đều không cảm xúc, giật áo ra.
Giọng lạnh tanh: “Tôi đã nói rồi, mối quan hệ này chỉ là lợi dụng lẫn nhau, dừng lúc nào cũng được, đừng đặt tình cảm vào.”
Thật là vô tình!
Trong gió lạnh, cô gái mảnh mai càng khóc dữ dội hơn.
Ngược lại chàng trai cao lớn thì đứng đó, lạnh lùng. Cuối cùng, không chịu nổi nữa cậu nhíu mày, ném áo khoác cho người con gái.
Quay trở lại hiện tại. Tôi nhanh tay cho xúc xích vào túi, đưa cho Tống Diễm:
“Mười tệ, cậu chuyển khoản hay tiền mặt đều được.”
Âm thanh thông báo chuyển tiền vang lên, lạnh tanh. Lúc đó có người khách khác đi tới: “Chủ quán, cho hai xiên xúc xích, bao nhiêu tiền vậy?”
Tôi gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Hai xiên năm tệ.”
Tống Diễm im lặng đứng một bên liếc nhìn tôi một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đợi người kia đi rồi, cậu xoa cằm, chán nản nói: “Chỉ tăng giá một mình tôi thôi à?”
“Giận rồi à?”
"Này!!!"
Tôi bực mình không thèm đáp trả lại.
Giờ đã sang cuối thu, gió lạnh thổi qua, lá cây hương chương xào xạc. Một lúc sau tôi siết chặt tay, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Tống Diễm: “Tống Diễm, nếu cậu không thích tôi thì đừng trêu tôi.”
Tống Diễm ngẩn người, có vẻ ngạc nhiên vì lời tôi nói.
Cậu đưa tay gãi sau gáy có chút khó hiểu: “Như thế mà cũng gọi là trêu à?”
Tôi cụp mắt: “Vì tôi thích cậu, nên bất kỳ hành động nào của cậu với tôi cũng là trêu chọc.”
Lý lẽ tôi vô lý như vậy đấy.
Nhưng Tống Diễm lại nghe vào, rồi rời đi.
Trước khi đi, cậu đặt lên bàn một hộp socola. “Trả cậu kẹo lần trước này.”
Tôi mở hộp socola được gói tinh tế đó ra. Những viên socola được xếp thẳng hàng nhìn rất đẹp mắt. Muốn ăn thử một viên ghê.
...Rất ngọt.
⸻
Chả là tối thứ bảy tuần trước, tôi tình cờ gặp Tống Diễm.
Khi đó cậu vừa đánh nhau với đám nào đó xong. Trên người đầy vết thương, sắc mặt tái nhợt, dựa vào góc hẻm chật hẹp và ẩm ướt.
Tôi ngồi xổm trước mặt cậu, hỏi: “Tống Diễm, cậu thua à?”
Cậu bật cười vì tức, trừng mắt nhìn tôi: “Cả đời ông đây chưa từng thua trận nào.”
"Nhận thua thì có gì mất mặt đâu chứ."
Vừa dứt lời một ánh mắt sắc lẻm liếc tới làm tôi giật thót.