Trục Ngọc

Chương 21: Đêm tân hôn



Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

Phàn Trường Ngọc ra ngoài tiếp khách, trong nhà không có trưởng bối, lại là kén rể, trên bàn tiệc gần như chẳng ai rót rượu cho nàng. Mọi người ăn uống vui vẻ một bữa, thấy trời đã tối liền lần lượt cáo từ.

Khi tiệc tàn, nàng dọn dẹp bàn ghế mới phát hiện trên bàn ngoài cửa có một chiếc hộp gấm không biết ai để lại.

Nàng hỏi Triệu đại nương đang phụ dọn dẹp: “Đại nương, đây là nhà ai gửi lễ thế ạ?”

Triệu đại nương cũng hơi nghi hoặc: “Danh sách quà mừng đã ghi xong từ trước khi khai tiệc rồi, lúc nãy cũng chưa thấy chiếc hộp này, không biết là nhà nào lén bỏ thêm vào sau, lại chẳng nói một lời.”

Phàn Trường Ngọc mở hộp ra, thấy bên trong là một cặp tượng đất trẻ con, sắc mặt lập tức lạnh băng.

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Nàng liền xoay tay ném thẳng chiếc hộp vào đống rác Triệu đại nương vừa quét, cặp tượng đất đất lập tức bị đập vỡ.

Triệu đại nương thấy phản ứng của nàng, rồi nhận ra đó là một đôi búp bê nam nữ, mặt liền biến sắc, giận dữ mắng về phía Tống gia: “Cái đồ lòng lang dạ sói! Lúc con gặp nạn thì tránh như tránh tà, nay người ta thành thân lại còn đem thứ này tới chọc tức con?”

Phàn Trường Ngọc nói: “Đại nương đừng tức giận, có gì phải so đo với người không liên quan.”

Nàng tức không phải vì bị món quà gợi lại hồi ức không vui, mà là cảm thấy chướng mắt.

Năm đó phụ thân của Tống Nghiên qua đời, hắn u sầu buồn bã, cặp tượng đất này là nàng tặng hắn để an ủi. Khi đó nàng mới bảy tám tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bao năm qua, nàng tự thấy phụ mẫu mình đã không bạc đãi Tống Nghiên. Vậy mà sau khi phụ mẫu nàng mất, người đầu tiên đến cửa từ hôn là hắn. Khi nàng bị Phàn Đại dẫn người từ sòng bạc đến uy hiếp, hắn cũng tuyệt tình đóng cửa không gặp.

Hôm nay nàng thành hôn, hắn lại gửi cặp tượng đất này đến, là muốn nói gì?

Vì chuyện này, mãi đến khi về nhà ăn tối cùng người nhà, sắc mặt Phàn Trường Ngọc vẫn không tốt lên chút nào.

Tạ Chinh bị thương, không tiện đi lại, cơm tối do nàng mang vào phòng: “Huynh đang bị thương, ta chọn món thanh đạm một chút.”

Tạ Chinh ngay từ lúc nàng vào đã phát hiện nàng có gì đó không vui, nhưng không hỏi, chỉ rũ mắt nhẹ nói cảm ơn.

Đợi dọn dẹp mọi việc xong thì cũng đã gần giờ Hợi. Triệu đại nương chuẩn bị bế Trường Ninh đang ngủ say qua phòng bên cạnh, nhưng Phàn Trường Ngọc ngăn lại: “Sau khi phụ mẫu mất, Ninh Nương vẫn luôn ngủ cùng con, nếu không ban đêm dễ giật mình khóc quấy.”

Triệu đại nương nói: “Ngày thường thì không sao, nhưng đêm tân hôn, dù sao phụ thê mới cưới cũng nên ngủ chung một phòng, nếu không thì không may mắn.”

Dứt lời liền không để nàng nói thêm, bế Trường Ninh ra khỏi phòng.

Sân viện vốn náo nhiệt ban ngày, giờ đây đã tĩnh lặng hẳn.

Dưới mái hiên cao treo chiếc đèn lồng đỏ rực, trong đêm tuyết mịt mù chiếu xuống một khoảng ánh sáng vàng mờ mịt.

Phàn Trường Ngọc ôm gối ngồi trên bậc thềm trước cửa, nhìn từng mảng tuyết lớn rơi xuống, ngẩn người một lúc mới đứng dậy vào nhà.

Vì là thành hôn giả, tất nhiên Phàn Trường Ngọc cũng không có ý định ngủ cùng người khác trong một phòng.

Nhưng trong nhà, chăn nệm đều được dọn sang tân phòng, vốn là căn phòng nàng vẫn ở. Sau khi phụ mẫu mất, Trường Ninh không dám ngủ một mình nên chuyển sang ngủ cùng nàng. Giờ đổi thành tân phòng, phòng bên cạnh vẫn chưa kịp dọn giường.